Thái Hoa tông năm ở phía tây bắc đế đô, nó năm gần Hải Bình sơn của Cổ Đạo tông.
Cho nên Lăng Hàn lựa chọn Thái Hoa tông là có một dụng ý khác, hắn muốn tới thăm Hầu ca.
Hai người mang theo bảy Hồ Lô Oa xuất phát, đương nhiên còn có chiến tranh cự tượng, Thái Hoa tông đã không có ý đầu hàng, cho nên bọn họ không thể đi một chuyến tay không, không hàng, thật xin lỗi, chỉ có thể san bằng.
Lần này bọn họ tài đại khí thô, mượn được một chiếc không hạm, rốt cục không cần dựa vào hai chân đi đường.
Đương nhiên tốc độ không hạm không nhanh bằng bọn họ đi đường, nhưng tốt hơn ở chỗ không cần tự mình đi đường, hơn nữa không bị địa hình hạn chế, tổng hợp lại, tốc độ của bọn họ cũng không chậm hơn lúc trước bao nhiêu.
Bảy ngày sau, bọn họ điều khiển không hạm đáp xuống, Lăng Hàn bày ra một trận pháp ẩn hình đơn giản, chỉ cần không tiến vào trận pháp sẽ không phát hiện ra không hạm.
Sau đó, hắn và Bích Tiêu công chúa dẫn theo đám tiểu oa nhi đi đến dưới sơn môn Thái Hoa tông.
Các ngươi tới chậm, kỳ hạn chiêu thu đệ tử đã kết thúc vào ba ngày trước.
Hai người còn chưa mở lời, lúc này có một thủ vệ lên tiếng.
Lăng Hàn mỉm cười: Chúng ta không phải đến làm đệ tử. Vậy các ngươi tới làm gì?
Tên thủ vệ kia cảm thấy khó hiểu. Chúng ta chính là người Ngoại Vụ phủ của Huyền Bắc quốc, có việc muốn gặp tông chủ của các ngươi.
Bích Tiêu công chúa tiếp lời nói.
Thủ vệ kia sững sờ: Cái gì Ngoại Vụ phủ? Đi đi đi, tông chủ chúng ta không rãnh gặp các ngươi. Thật không biết điều, a miêu a cẩu gì đó cũng dám chạy tới Thái Hoa tông chúng ta.
Lại một tên thủ vệ đi tới, hắn muốn đưa tay đẩy Bích Tiêu công chúa.