A, mình là phủ chủ?
Lăng Hàn kinh ngạc, đây là chức vị vô cùng béo bở đấy.
Lúc này, dựa vào uy danh hiển hách của Trần Phong Viêm, Lăng Hàn đánh chiêu bài Ngoại Vụ phủ đi chiêu an từng thế lực, có mấy người dám nói không?
Chẳng những không dám nói không, hơn nữa còn phải ăn nói ngon ngọt, dâng tặng rất nhiều bảo vật.
Cho nên, đây là công việc béo bở, chất béo nhiều đến kinh người.
Vì sao chỗ tốt như thế lại rơi xuống đầu mình, tại sao dẫn tới nhiều thù hận như vậy?
Lăng Hàn suy nghĩ xong liền bật cười lớn.
Hắn sợ những việc này sao?
Tuân lệnh.
Lăng Hàn cung kính trả lời.
Trận linh lại nói: Bích Tiêu công chúa nghe phong.
Bích Tiêu công chúa cũng sững sờ, nàng vội vàng đứng dậy, cung kính nói: Có Bích Tiêu. Phong Bích Tiêu công chúa thành phó phủ chủ, phụ trợ Lăng Hàn làm việc.
Trận linh nói. Bích Tiêu lĩnh mệnh.
Bích Tiêu công chúa vội vàng khom người nhận lệnh.
Trận linh lại nhìn sang Đại hoàng tử, gật đầu nói: Lão đại, ngươi làm rất tốt.
Lời này đang nói với Trần Phong Viêm.
Đại hoàng tử kích động khó kìm nén, quỳ xuống nói: Cảm tạ phụ hoàng khen ngợi! Cố gắng thật tốt.
Trận linh động viên. Vâng, phụ hoàng.
Đại hoàng tử dập đầu.
Đừng nhìn Trần Phong Viêm chỉ khen hắn một câu, nhưng đây chính là lời khẳng định tốt nhất, mang ý nghĩa Đại hoàng tử cách ngôi vị hoàng đế gần thêm một bước, đây là thứ Đại hoàng tử xem trọng nhất.
Nói đến tài nguyên tu luyện, bảo vật, hoàng thất thiếu thứ gì sao?