Phan Thái Hà, Bạch Hoành Tài, Đồ Lượng, Ngô Gia Thiện, Hà Tích Quân, bốn nam một nữ đều là tu vi Khai Khiếu cảnh, mỗi người đều bị Lăng Hàn cướp sạch.
Lăng Hàn?
Bạch Hoành Tài đưa mắt nhìn sang Lăng Hàn, hắn chẳng thèm ngó tới. Làm gì?
Lăng Hàn cười nói, nếu năm người này biết là mình cướp sạch bọn họ, trên mặt của bọn họ sẽ có vẻ mặt như thế nào?
Cả đám ngạo mạn sai chỗ rồi. Lão đại của chúng ta muốn ngươi đi một chuyến.
Đồ Lượng nói tiếp.
Lăng Hàn cười ha ha: Lão đại của các ngươi là ai? Uông Vũ Uông đại ca.
Phan Thái Hà ngạo mạn nói. Cường giả Tầm Bí cảnh, đại đệ tử của Phí đại nhân!
Ngô Gia Thiện bổ sung.
Lăng Hàn hiểu ra, trước kia bởi vì bị người thần bí cướp nên đối phương bực mình, có lẽ Uông Vũ cũng không có tinh lực đối phó hắn, hiện tại đã nghĩ tới mình.
Tại sao?
Đương nhiên là Sồ Long truyền thừa, không cần nghĩ cũng biết.
Hắn lắc đầu: Ta bận rộn nhiều việc, không quan tâm lão đại hay lão nhị của các ngươi là ai, có việc thì hắn tự mình tới. Lăng Hàn, ngươi đừng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt sao?
Bạch Hoành Tài nói.
Lăng Hàn bật cười: Các ngươi chạy tới nhà của ta sao đó la hét om sờm, hiện tại còn chỉ trích ta? Ha ha, tạm biệt không tiễn, đừng quên giao tiền sửa cửa.
Hắn chỉ vào cửa lớn bị đá văng đi. Ha ha ha ha!
Năm người Bạch Hoành Tài đều cười to.
Không buồn cười sao, một Cực Cốt cảnh nho nhỏ dám bảo bọn họ bồi thường? Được nâng lên thành đế đô song kiêu, tự cho rằng mình không tầm thường, quá đề cao bản thân.
Hà Tích Quân lắc đầu, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Tiểu tử, ngươi có thể đạt được đệ nhất trong Sồ Long thí luyện là bởi vì tình huống đặt thù.