Trong đầu Bích Tiêu công chúa không ngừng suy nghĩ, đột nhiên xuất thủ, gia nhập vào vòng chiến.
Nàng không có công về phía Lăng Hàn, mà là đánh ra một chưởng về phía Tân Như Nguyệt.
Nàng là Tầm Bí cảnh, hơn nữa cũng là tồn tại cấp bậc thiên tài, chiến lực viễn siêu Tân Như Nguyệt. Mà vốn Tân Như Nguyệt dưới sự công kích của Lăng Hàn đã giật gấu vá vai, lại có thêm một đối thủ mạnh mẽ như vậy, sao nàng có thể chịu đựng được chứ?
Trong nháy mắt, nàng đã cực kỳ nguy hiểm, xém chút đã vạn kiếp bất phục.
Ngươi…
Tân Như Nguyệt không nghĩ tới mình thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chẳng những không có khiến cho Bích Tiêu công chúa đến giúp mình, ngược lại còn trở thành bùa đòi mạng của nàng. Đồ vô sỉ.
Bích Tiêu công chúa lạnh lùng nói, thế công trở nên nhanh hơn.
Tân Như Nguyệt kéo dài hơi tàn, dù sao nàng cũng là đệ tử của một tên Chân Quân, dưới tình thế cấp bách liều mạng, đương nhiên chiến lực sẽ không thể khinh thường.
Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng, hắn vận chuyển Chiến Thần tam thức.
Trong nháy mắt, hắn như trở thành trung tâm của Thiên Địa vũ trụ, năng lượng vô tận cuồn cuộn kéo tới.
Đáng tiếc, những năng lượng này không có cách nào biến hoá để cho bản thân hắn sử dụng, giống như là Thiên Địa cho hắn mượn vậy, sau đó sẽ phải trả lại.
Lăng Hàn chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đang rung động lách cách, hắn gánh chịu quá nhiều lực lượng, giống như một thùng thuốc nổ, tùy thời cũng có thể bạo tạc, nổ tung.
Không được.
Hắn rống một tiếng, đánh tới chỗ Tân Như Nguyệt, Chiến Thần tam thức cũng ầm ầm đánh ra.
Một chiêu ra, giống như Thiên Địa cũng vì đóm à thất sắc.