Cám ơn ta cái gì?
Lăng Hàn thản nhiên nói. Cám ơn ngươi thay bản thiếu phá giải trận pháp.
Hồng Thái Sâm vô cùng nghiêm túc nói. Được, hiện tại giao quả hồng cho ta!
Phòng Tử Bình lại bổ sung một câu, nói: Còn có hồ lô! Hồ lô?
Hồng Thái Sâm có chút mờ mịt. Hắn quả thực thấy được bên hông của Lăng Hàn có buộc một cái hồ lô. Nhưng đó cũng là bảo vật sao?
Lăng Hàn không để ý đến Hồng Thái Sâm, chỉ nhìn chằm chằm vào Phòng Tử Bình: Còn nhớ rõ câu nói sau cùng ngày đó ta nói với ngươi sao?
Phòng Tử Bình xì một tiếng: Lời nói của loại yếu ớt cặn bã như ngươi, ta cần phải nhớ kỹ sao?
Lăng Hàn cũng không có tức giận, mà thản nhiên nói: Ta đã từng nói, nếu như ngươi không nói lời xin lỗi với thị nữ của ta, vậy lần gặp mặt tiếp theo, ta sẽ giết ngươi! Ha ha ha!
Phòng Tử Bình cất tiếng cười to. Ta lại là cao thủ ngũ cốt. Ngươi chỉ có điều chính là nhị biến.
Lăng Hàn vận chuyển huyết khí, trên người nhất thời dâng lên một khí tức màu vàng nhạt. Tứ biến!
Phòng Tử Bình không khỏi thoáng lộ ra một vẻ kinh hãi. Lúc này mới qua bao lâu. Lăng Hàn lại có thể tăng lên hai cảnh giới nhỏ. Tốc độ tiến cảnh như vậy quá kỳ diệu.
Lăng Hàn lấy ra đoạn kiếm gãy, nói: Ngày hôm nay, ta lại tới thu hồi khoản nợ ngươi thiếu ta! Nực cười, ngươi chỉ đạt tới tứ biến lại như thế nào?
Phòng Tử Bình lạnh lùng nói. Ta lại là ngũ cốt. So với ngươi, ta không chỉ cao hơn một cảnh giới lớn, thậm chí còn có năm cảnh giới nhỏ! Ngươi làm sao so sánh được với ta?
Vèo.
Lăng Hàn xông qua, lập tức sôi trào huyết khí.
Hắn phải tốc chiến tốc thắng, lấy thế lôi đình vạn quân giết chết Phòng Tử Bình.
Quét.
Một kiếm chém qua. Kiếm khí giản dị tự nhiên, nhưng uy lực lại mạnh mẽ đến đáng sợ.
Phòng Tử Bình vội vàng rút kiếm, chống đỡ về phía Lăng Hàn.