Lăng Hàn cười, nói:
Có ân oán cũ? Ừ, còn không cạn.
Hiên Viên Định Quốc hừ một tiếng.
Đừng thấy tuổi tác hai người cũng không lớn, nhưng cả hai là con trai của bốn đại soái, bình thường nhận hết ân sủng. Giữa bọn họ tất nhiên không có khả năng chịu phục, rất dễ dàng xảy ra xung đột. Mấy người kia là ai?
Lăng Hàn nhìn về phía những người ở phía sau Tần Chính Sơ. Người nào cũng sử dụng áo choàng che kín đầu, chỉ có thể nhìn xuất thân cao kinh người, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy được dáng vẻ.
Điều này rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến, bọn họ đều là người tới tham gia so đấu, Mà nếu chỉ là tuyển thủ, Tần Chính Sơ cần khách khí đối với bọn họ như vậy sao?
Mấy người tìm chỗ ngồi xuống. Vừa khéo là, khoảng cách bọn họ với Lăng Hàn và Hiên Viên Định Quốc rất gần. Hiên Viên Định Quốc, ngươi thế nào cũng ở nơi đây?
Ánh mắt Tần Chính Sơ liếc nhìn Hiên Viên Định Quốc nói. Hiển nhiên sau khi hắn phát hiện ra đối phương, mới cố ý tìm vị trí bên này. Ngươi tới được, ta lại không thể tới sao? Nực cười!
Hiên Viên Định Quốc lạnh lùng nói.
Hai người này quả nhiên là oan gia đối đầu. Vừa thấy nhau, liền bắt đầu oán giận với nhau. A, đây là nhân tình mới của ngươi sao?
Tần Chính Sơ liếc mắt nhìn Lăng Hàn, giọng nói khinh miệt, trực tiếp hắt nước bẩn tới. Tần Chính Sơ, cái miệng này của ngươi thật đúng là tiện!