Nghiêm Tuấn thiếu chút nữa phun một búng máu ra ngoài. Chỉ đùa một chút?
Có người nào đùa giỡn giống như ngươi sao? Ta đói bụng một ngày một đêm, lại còn nói là vui đùa?
Hắn lại không ngốc. Hắn biết đây là Lăng Hàn cố ý, chờ tới lúc hắn đói tới phát điên, ngay cả xương thừa cũng gặm, Lăng Hàn lại nói ra những lời này.
Đây là đang chơi mình. Không chỉ hành hạ thân thể hắn, còn có tâm linh và ý chí của hắn.
Nghiêm Tuấn cảm thấy bị sỉ nhục và áp bức vô cùng. Hắn chưa từng bị đối xử như vậy?
Đáng giận, đáng giận, đáng giận!
Hắn xin thề, nếu có cơ hội, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nhạt, nói:
Nếu ngươi cũng đã ăn, vậy không cần lãng phí nữa.
Hắn cầm một miếng thịt khác lên, bắt đầu gặm.
Nghiêm Tuấn thật muốn giết người. Hắn ăn thì ăn, nhưng xương chỉ có một chút thịt như vậy, làm sao có thể đủ? Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn phải chạy đi!
Lăng Hàn nói xong, bốp, hắn một cái tát lại đập cho Nghiêm Tuấn hôn mê bất tỉnh.
Một đêm trôi qua, khi Nghiêm Tuấn tỉnh lại, Lăng Hàn cũng đã tu luyện xong.
Gia hỏa này ngửi thấy mùi thịt, bụng phát ra những tiếng kêu giống như tiếng sấm.
Hiện tại hắn đói bụng đến mức muốn giết người.
Cái gọi là người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn. Hắn bây giờ vì ăn, cho dù là cao thủ Minh Văn Cảnh ngăn cản ở trước mặt hắn, hắn cũng dám xông lên cướp thức ăn.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười. Hắn cũng không muốn để Nghiêm Tuấn chết đói. Như vậy hắn cũng không thoát được quan hệ.