Lăng Hàn chỉ vào trong phòng, nói:
Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội. Lập tức nói lời xin lỗi cũng bồi thường tổn thất cho thị nữ của ta. Bằng không, ngày khác gặp lại, ta sẽ lấy tính mạng của ngươi. Ha ha, ha ha ha ha!
Phòng Tử Bình cất tiếng cười to. Còn có chuyện gì buồn cười hơn chuyện này?
Một Hoán Huyết Cảnh lại dám uy hiếp Cực Cốt Cảnh!
Nhưng biểu tình Lăng Hàn lại không chút biến hóa, lại lạnh lùng nhìn hắn.
Phòng Tử Bình cười không nổi nữa. Hắn hình như có thể nhìn thấy được sự quyết tâm từ trong biểu tình nghiêm nghị này của Lăng Hàn. Hắn nói được tất nhiên sẽ làm được.
Người khác cho dù có quyết tâm như vậy hắn cũng không để ý. Nhưng Lăng Hàn lại khác.
Đây là một thiên tài ở Hoán Huyết Cảnh lại có thể chiến đấu với Cực Cốt Cảnh. Tuy rằng còn xa mới có thể so sánh cùng Hồng Thiên Bộ, nhưng vẫn có thể xưng là yêu nghiệt.
Hắn thu hồi dáng vẻ tươi cười, thoáng lộ ra một tia sát ý. Đã như vậy, hắn giết chết Lăng Hàn trước. Ta nhớ kỹ ngươi!
Hắn nói, sau đó xoay người rời đi, tốc độ gấp hai lần vận tốc âm thanh bạo phát ra, tất nhiên nhanh đến kinh người, rất nhanh lại biến mất không thấy.
Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Phòng Tử Bình, mãi đến khi đối phương biến mất mới thôi.
Hắn dần dần thu hồi sát cơ trong lòng. Vừa rồi hắn tuyệt đối không phải là đang đe dọa Phòng Tử Bình, mà là lời trong lòng.