Lăng Hàn lắc đầu:
Ta chỉ là không có đáp ứng làm thủ hạ của nàng, nàng lại ghi hận lên ta.
Hiên Viên Định Quốc há hốc miệng: Nàng cuối cùng lại mang thù như thế?
Hắn đã từng nhìn thấy Phong Nhược Tiên. Nữ tử này ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, khiến người ta hết sức thoải mái. Thế nào tâm linh lại đáng ghê tởm như vậy? Ừ.
Lăng Hàn gật đầu. Tuy rằng hắn sớm biết sau khi Phong Nhược Tiên bị cự tuyệt, trong lòng sẽ khó chịu. Nhưng hắn vạn vạn lần không thể nào tưởng tượng được sẽ đến tình trạng lấy oán trả ơn như vậy. Mấy vị hoàng tử liên thủ phong sát ngươi. Chuyện này cũng không dễ làm!
Hiên Viên Định Quốc nói.
Lăng Hàn gật đầu. Tuy rằng Phong Nhược Tiên là người ở phía sau thúc đẩy, nàng ở Đế Đô không tính là gì cả, nhưng mấy vị hoàng tử ra mặt, còn có ai dám thay Lăng Hàn ra mặt?
Tuy rằng mấy hoàng tử này đều không phải là người có lực cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, nhưng dù sao cũng là huyết mạch Thánh Hoàng. Ai sẽ đi ngang nhiên ngỗ nghịch bọn họ? Thôi đi, cũng chỉ là chuyện một môn võ kỹ.
Hiên Viên Định Quốc vỗ vào vai của Lăng Hàn, an ủi.
Nếu như hắn là Hiên Viên đại soái, vậy hoàn toàn không cần để trong lòng những hoàng tử có thứ hạng phái sau này. Muốn nói cái gì lại nói cái đó. Nhưng hắn chỉ là một trong rất nhiều con trai con gái của Hiên Viên đại soái, hơn nữa cũng không phải là người xuất sắc nhất. Như vậy hắn làm sao dám tùy tiện ra mặt?