– Trình huynh!
Lăng Đông Hành lập tức nở nụ cười, hướng về đối thủ chắp tay cười nói.
– Đến đến đến, ngươi là chủ khách hôm nay, còn lo lắng ngươi sẽ không đến!
Trình Văn Côn lôi kéo tay của Lăng Đông Hành, dáng dấp rất nhiệt tình.
– Trình lão huynh ngươi mời yến, ta có thể không nể mặt mũi sao?
Lăng Đông Hành cười to.
Hai người ngươi một lời ta một câu, thật giống như bạn cũ lâu năm, người không biết nội tình, tuyệt sẽ không nghĩ tới bọn họ là một đôi oan gia đối đầu, nhà nào cũng hận không thể diệt đối phương.
Lăng Hàn nhún vai một cái, hắn ghét nhất là loại dối trá khách sáo này, may mắn, đời trước hắn là thiên tài đan đạo, chỉ có người khác nịnh nọt hắn, căn bản không cần hắn đi lấy lòng ai.
Trình Văn Côn căn bản không nhìn Lăng Hàn nhiều, phảng phất không biết đây là người đả thương hai đứa con trai của hắn, cũng là người khiến hai nhà kinh tế chiến.
– Hàn Nhi, ngươi không cần đi xa.
Lăng Đông Hành dặn dò.
– Vâng, phụ thân!
Lăng Hàn đáp ứng một tiếng, cùng Lưu Vũ Đồng theo ở phía sau.
Dưới sự dẫn dắt của Trình Văn Côn, bọn họ đi tới đại sảnh, bên trong bày chừng trăm bàn yến hội, lúc này đã có không ít người an vị. Bởi vì trên mỗi bàn đều viết tên người, nên sẽ không xuất hiện sự tình ngồi sai.
Trình Văn Côn tươi cười, đây mới là đòn sát thủ của hắn.
– Cho mời Trần Phong Liệt Trần Trưởng lão!
Trưởng lão!
Thạch Lang Môn Trưởng lão? Vậy cũng là Dũng Tuyền Cảnh a!
Trình Văn Côn vỗ tay, ở dưới hắn lôi kéo, những người khác cũng dồn dập vỗ tay. Lúc này, chỉ thấy một lão giả từ trong phòng khách đi ra, vóc người trung tầm, mặc quần áo đỏ, tóc đen, da thịt hồng hào, lộ ra một loại ánh sáng yêu dị.
Sau hắn, lại đi ra một thanh niên, xuôi tay cúi đầu, có vẻ vô cùng cung kính.
Không cần phải nói, lão giả kia nhất định là Trần Phong Liệt, mà thanh niên chính là Trình Khiếu Nguyên.
Trần Phong Liệt nhanh chân đi đến chủ bàn, không coi ai ra gì ngồi xuống, có vẻ cực kỳ ngạo mạn. Nhưng đối với thái độ của hắn, không người nào dám biểu đạt không vui, bởi vì người ta là cường giả Dũng Tuyền Cảnh, cho dù chỉ là Dũng Tuyền tầng một cũng có thể nghiền ép Tụ Nguyên tầng chín, đây là thiết luật của võ đạo.
Hắn từ đầu tới đuôi không nói một lời, dưới cái nhìn của hắn, đây là chuyện đương nhiên, nơi này căn bản không có người đáng giá hắn mở miệng, nếu không phải Trình Khiếu Nguyên cầu khẩn nhiều ngày, hắn là sẽ không hạ mình tới đây.
Trình Văn Côn cho Lăng Đông Hành một ánh mắt đắc ý, ý tứ là ta đã mời Thạch Lang Môn Trưởng lão tới, ngươi còn dám đối phó ta sao?
Trình Khiếu Nguyên cũng không có bồi tiếp Trần Phong Liệt ngồi ở chủ bàn, mà đi tới bên cạnh Trình Hưởng ngồi xuống, bệ vệ, khí thế mười phần.
Tên này là Tụ Nguyên Cảnh, có lẽ đột phá không bao lâu, hiện tại chỉ là Tụ Nguyên tầng một.
– Hưởng đệ, nghe nói trước đó vài ngày ngươi luận bàn với người, bị thua?
Trình Khiếu Nguyên nói với Trình Hưởng.
– Tài nghệ không bằng người, ai!
Trình Hưởng cố ý thở dài.
– Ồ?
Trình Khiếu Nguyên nhíu mày, nói.
– Thua ai? Ta cũng muốn gặp một hồi!
– Khà khà, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!
Trình Hưởng nhìn về phía Lăng Hàn.
– Chính là vị thiếu niên tuấn kiệt này sao?
Trình Khiếu Nguyên cười lạnh, cũng nhìn lại Lăng Hàn, khiêu khích nói.
– Có dám luận bàn với ta không?