Thiếu nữ lại là nghiêm nét mặt nói:
Lão nương tu luyện Xích Tử Hỗn Thiên Quyết, diện mạo biến hóa thật chậm. Ngay cả thân thể cũng như vậy.
Hóa ra như vậy.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu. Không chỉ là diện mạo và thân thể, nhìn thế nào ngay cả tâm tính cũng như vậy. Ngay cả nói láo cũng không biết. Ngươi đã là bằng hữu của thằng nhóc kia, lão nương hình như cũng không tiện lại đánh ngươi.
Thiếu nữ do dự. Nhưng mình giận đùng đùng chạy tới, lại xám xịt rời đi như vậy, hình như lại có phần không thể nào nói nổi.
Nàng thở dài, nói: Mấy cái lá cây Dưỡng Binh coi như là lão nương tặng cho ngươi quà ra mắt. Cảm ơn tiền bối.
Lăng Hàn ôm quyền thi lễ một cái. Không thể không thừa nhận, những lá cây Dưỡng Binh đó giúp hắn rất nhiều chuyện. Đầu tiên là trấn áp Hồ Dương, lại giúp hắn lấy được mật và Chu quả nghìn năm. Đi.
Thiếu nữ vô cùng dứt khoát, buộc cái roi ràng bên hông, sau đó lại tung người, leo tường rời đi. Tiền bối, còn không biết tục danh của ngài?
Lăng Hàn lớn tiếng nói. Cát Thu Nguyệt.
Từ phía xa truyền đến giọng nói của thiếu nữ.
Cát Thu Nguyệt?
Khóe miệng Lăng Hàn lại co quắp một cái. Ngay cả đặt tên cũng vô năng như vậy sao?
Cát Thu Nguyệt và Cát Thu Lĩnh, ai nghe mà không cho rằng bọn họ là huynh muội hoặc là tỷ đệ?