Cái trận văn này vô cùng phiền phức. Theo lý Lăng Hàn không có khả năng phá giải. Nhưng vấn đề là, niên đại của nó thật sự đã lâu. Trận văn đã bị phai mờ ngoài chín phần, khiến cho uy lực không còn nữa.
Trận văn thượng cổ đúng là rất lợi hại. Cho dù tàn phá vẫn có thể phát ra uy lực.
Lăng Hàn cảm thán nói.
Hắn bắt đầu thôi diễn, phá cái trận văn này như thế nào, mở ra một góc, để cho hắn có thể tiến vào.
Lăng Hàn thử mọi cách, phát hiện đối với hắn trận văn này gần như không có áp chế gì. Thật giống như hắn là một con tôm nhỏ, trận văn lại là lưới cá lớn, căn bản không cần nhằm vào hắn.
Như vậy cũng dễ làm. Bởi vì trận văn tàn phá, hắn có thể dùng lên một ít thủ đoạn bạo lực, mạnh mẽ đánh tan trận văn cũng không cần lo lắng bị cắn trả.
Lại như vậy, sau một ngày, hắn cuối cùng khiến cho một góc trận văn này hoàn toàn phai mờ.
Thậm chí, hắn có cảm giác, hình như bản thân cái trận văn này đã phai mờ. Bởi vậy hai phương diện hợp lực, khiến cho tốc độ nó tan vỡ nhanh hơn. Ca ca ca, đã bao nhiêu năm, chuột gia cuối cùng mới trốn ra được!
Một âm thanh đột nhiên từ bên trong thân núi truyền ra.
Dựa vào!
Trong lòng Lăng Hàn thầm kêu một tiếng hỏng bét. Hắn hình như không phải đào ra được một di tích cổ đại, mà là một lồng giam, “thứ” hiện tại bị giam bên trong liền sắp thoát khỏi sự vây khốn đi ra.
Cho dù vẫn cách một tầng vách núi, hắn đã có thể cảm giác được, tồn tại này cường đại đến mức thái quá.
Ầm.
Suy nghĩ còn chưa kết thúc, vách động đã bị phá vỡ, lộ ra một cái đầu lớn.
Đây là… đầu của một con chuột, chỉ là lớn đến mức thái quá, so với đầu người không có gì khác biệt.
Nhất thời, áp lực giống như núi!
Lăng Hàn có một loại cảm giác không thở nổi. Con chuột này quá cường đại, cũng không phải Cực Cốt Cảnh, thậm chí Minh Văn Cảnh. Hình như một ý niệm liền có thể trấn áp giết chết hắn.
Điều này nói rõ, con chuột này không chỉ cảnh giới cao, lực tinh thần cũng vô cùng đáng sợ.