Chương 31: Cúi đầu nhận sai

Nữ nhân này nhiều nhất mười tám, mười chín tuổi, nhưng đã là Tụ Nguyên Cảnh?

Bất quá một cường giả Tụ Nguyên Cảnh, sẽ nói lung tung sao?

Hàng Chiến đầu tiên là cả kinh, nhưng ở trong lòng lại hừ một tiếng, Tụ Nguyên Cảnh thì lại làm sao, còn trẻ như vậy, khẳng định là vừa đột phá, làm sao có khả năng là đối thủ của Dư lão?

– Dư lão, bắt nàng!

Hàng Chiến sắc tâm mãnh liệt, có thể lấy tu vi Luyện Thể Cảnh, đặt cao thủ Tụ Nguyên Cảnh ở dưới thân đùa bỡn, cảm giác thành công này không khỏi quá mạnh a, đặc biệt là cô gái kia còn đẹp như vậy.

Hắn sắp không nhịn được.

Tuy Dư lão lộ ra vẻ cẩn thận, nhưng cũng không có coi Lưu Vũ Đồng như đại địch, dù sao đối phương quá tuổi trẻ, ở hắn nghĩ đến, đối phương khả năng là Tụ Nguyên tầng một, tầng hai, cùng lắm là tầng ba.

Hắn là Tụ Nguyên tầng chín, tuy đời này không thể đột phá Dũng Tuyền Cảnh, nhưng ở trong tầng thứ Tụ Nguyên Cảnh, hắn tự nghĩ ít có đối thủ.

– Tiểu cô nương, ngoan ngoãn chịu thua, miễn ăn phải vị đắng.

Hắn mở miệng nói.

Trong ánh mắt Lưu Vũ Đồng lóe lên sát khí, nàng là Lưu gia quý nữ, ở trước mặt Hoàng Đô bát đại thế gia, Thạch Lang Môn lại tính là gì? Hàng Chiến này lại dám động tà niệm với nàng, thực sự là muốn chết.

Nhưng nghĩ tới thân phận của mình bây giờ, nàng không khỏi quay đầu nhìn lại Lăng Hàn, mang theo một tia hỏi dò.

Lăng Hàn nhún vai một cái, nói:

– Loại cặn bã này, ngươi muốn giết liền giết a.

Lưu Vũ Đồng quay đầu trở lại, khí thế của Tụ Nguyên tầng chín không hề bảo lưu thả ra ngoài, cùng Dư lão địa vị ngang nhau, không hề rơi xuống hạ phong.

– Cái gì!

Dư lão thất sắc, kinh hô.

– Tụ Nguyên tầng chín, làm sao có khả năng!

Tụ Nguyên tầng chín?

Đừng nói Dư lão giật nảy cả mình, ngay cả năm người Lưu Đông cũng chấn kinh đến da mặt kéo kéo.

Tụ Nguyên Cảnh dưới hai mươi tuổi cũng đã đủ kinh người, huống chi là Tụ Nguyên tầng chín? Bọn người Lưu Đông vốn tưởng rằng có chút chênh lệch với Lưu Vũ Đồng, nhưng sẽ không kém quá xa, bởi vì bọn họ cũng là Luyện Thể tầng tám, tầng chín, tiến thêm một bước nữa chính là Tụ Nguyên Cảnh.

Tình thế đã quá rõ ràng, ngay cả đám người Lưu Đông cũng thấy rõ, đều lộ ra nụ cười, rốt cục yên tâm. Bọn họ thấy rõ, Hàng Chiến tự nhiên không thể không thấy, bước chân không khỏi di chuyển về phía sau, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.

– Vội như vậy, muốn đi đâu đây?

Lăng Hàn một bước vọt tới, ngăn trở đường đi của hắn.

– Cút ngay cho thiếu gia!

Hàng Chiến quát lên.

– Ta là người của Thạch Lang Môn, ngươi dám trêu ta? Giết cả nhà ngươi a!

Rất bá đạo!

Lăng Hàn rút kiếm, trong ánh mắt bắn ra sát khí, cùng người như thế không có gì để nói nhiều, trực tiếp giết là được.

– Lăng Hàn, không nên vọng động!

Lưu Đông không khỏi kêu lên, nếu giết Hàng Chiến, bọn họ không nhà nào chịu được lửa giận của Thạch Lang Môn.

– Ha ha, nghe đồng bạn của ngươi khuyến cáo, tuyệt đối không nên đối nghịch với ta, bằng không chỉ có một con đường chết!

Hàng Chiến cười lạnh nói.

– Ngày hôm nay coi như các ngươi gặp may mắn!

Hắn đã nghĩ nhanh chân bỏ chạy.

Chỉ là hắn còn chưa nhúc nhích, cổ đã mát lạnh, một thanh trường kiếm đặt lên cổ của hắn, nhất thời để cả người hắn run cầm cập, chỉ cảm thấy nước tiểu muốn chảy ra.

– Không có người ta không dám giết!

Lăng Hàn lạnh nhạt nói, âm thanh lập tức lạnh lẽo.

– Quỳ xuống!

Hàng Chiến không dám không quỳ, ánh mắt lạnh như băng của đối phương, để hắn cảm thấy cực kỳ hàn ý, đây là một nam nhân nói được làm được.

– Nhận sai!

Lăng Hàn tiếp tục nói.

Hàng Chiến muốn đứng lên chửi má nó, nhưng cảm giác được cổ mát lạnh, hắn chỉ có phần cúi đầu, thầm nghĩ chỉ cần trở lại Thạch Lang Môn, hắn nhất định sẽ xin gia gia tự mình xa nhà, giết chết toàn bộ những người này!

Đương nhiên, hai mỹ nữ kia khẳng định phải lưu lại làm đồ chơi cho hắn.

– Ta sai rồi, ta không phải người!

Hắn xin khoan dung nói.

– Hi vọng đời sau ngươi sẽ làm người tốt.

Lăng Hàn lạnh lùng nói.

– Không…

Hàng Chiến lập tức ý thức được không ổn, nhưng chỉ cảm thấy cổ đau xót, một luồng máu tươi bắn ra, trước mắt bỗng nhiên trở nên đen kịt, hai mắt của hắn mất cảm giác, còn tràn ngập khó mà tin nổi, Lăng Hàn lại thật dám xuống tay giết hắn!

Cùng lúc đó, Lưu Vũ Đồng cũng khẽ quát một tiếng, tay nhỏ đập qua, Dư lão giống như biến thành Thạch Đầu Nhân, không còn chút động tĩnh, thật lâu sau, mới đùng một cái ngã xuống.

– Lần này có thể xông đại họa a!

Bọn người Lưu Đông đều thở dài.

Prev
Next