Chương 12: Phụ thân trở về

Oành oành oành oành, đúng lúc này, chỉ nghe tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Lăng Hàn đi tới, mở cửa ra, chỉ thấy đó là một gã sai vặt, hắn đã từng hạ lệnh, bảo người lúc không có chuyện gì thì không nên tới quấy rối, bởi vậy hỏi:

– Đã xảy ra chuyện gì?

– Gia chủ đại nhân trở về!

Gã sai vặt vội vàng nói.

Trong thân thể Lăng Hàn nhất thời dâng lên một luồng kích động, bức thiết muốn đi gặp nam nhân kia, đây là phản ứng bản năng của thân thể này.

– Phụ thân…

Hắn lẩm bẩm nói, hắn kế thừa bộ thân thể này, cũng kế thừa huyết mạch cùng trách nhiệm tương ứng.

Hắn quay đầu nhoẻn miệng cười với Lưu Vũ Đồng, nói:

– Vũ Đồng, đi gặp phụ thân với ta.

Khuôn mặt của Lưu Vũ Đồng nhất thời bay lên một ráng đỏ, có loại cảm giác nàng dâu xấu gặp cha mẹ chồng. Phi phi phi, nàng vội vã xùy xùy nói, làm sao lại có cảm giác như vậy, nàng và tên này không có quan hệ gì.

– Phụ thân ở nơi nào?

Lăng Hàn hỏi gã sai vặt.

– Đang ở phòng khách.

Lăng Hàn đi đến phòng khách, bước chân càng lúc càng nhanh, từ đi đã biến thành chạy, trong lòng có một luồng tình cảm quấn quýt mãnh liệt. Trong nháy mắt xông vào phòng khách, chỉ thấy một nam tử hơn bốn mươi tuổi đứng ngang nhiên, thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn, tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ.

Thời khắc này, Lăng Hàn cũng không nhận rõ đến cùng là bản năng của thân thể, hay kiếp trước hắn làm cô nhi, quá mức khát vọng tình thân, hai mắt không khỏi ướt át, huyết mạch tương liên để hắn không chút khó khăn kêu lên:

– Phụ thân!

– Hàn Nhi!

Lăng Đông Hành cười ha ha, bước nhanh tới, ôm Lăng Hàn một hồi, nhưng lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc nói.

– Sao con còn ở trong nhà, không phải đi Hổ Dương Học Viện rồi sao?

Nhìn thấy khóe miệng của Lăng Đông Hành co giật, Lưu Vũ Đồng cảm thấy trong lòng an ủi, khiếp sợ như vậy không thể luôn để một mình nàng đến chịu đựng nha.

– Hừm, vẫn tạm được.

Lăng Hàn gật gù.

Lăng Đông Hành cùng Lưu Vũ Đồng đồng thời khinh thường, đây chỉ là “tạm được” sao? Có điều, Lăng Đông Hành lại cười to, nói:

– Ha ha ha, sau này xem còn có ai dám nói con trai của ta là phế vật!

Phụ thân nào không mong con hóa rồng? Nhưng Lăng Hàn bởi vì linh căn hạn chế, chỉ có thể trở thành phế vật, nhưng hiện tại Lăng Đông Hành đã nhìn thấy một tia hi vọng.

– Phụ thân, con được một chút gặp gỡ.

Lăng Hàn nói.

Lăng Đông Hành gật đầu, nếu không có gặp gỡ, Lăng Hàn làm sao có khả năng thu được tiến cảnh như vậy? Có điều, cái gặp gỡ này không phải lớn một cách bình thường a!

Prev
Next