Tiểu Bạch Hổ đi tới gần Trầm Tường, mỗi một bước đều chấn động bốn phía, chấn đến Trầm Tường khí huyết cuồn cuộn, chân khí bên trong đan điền khó có thể ngưng tụ. Điều này làm cho hắn kinh khủng lên, không thể sử dụng chân khí, đây chính là rất nguy hiểm.
Trầm Tường chậm rãi lui về phía sau, cả người đều bị chấn động, ngũ tạng trong cơ thể co rút nhanh làm hắn muốn thổ huyết.
Đây là thực lực chân chính của tiểu Bạch Hổ, nó không có đần như Thẩm Tường tưởng tượng, lỗ mãng chỉ là một ít bản năng của nó, hiện tại nó liền dùng lực lượng chân chính của mình, thả ra chấn động chậm rãi dằn vặt Trầm Tường, cặp mắt tràn ngập ngạo nghễ kia tràn đầy trêu tức, giống như là mèo vờn chuột vậy.
– Nó. . .
Thẩm Tường nhịn không được hộc ra một búng máu, loại chấn động này làm hắn cực kỳ khó chịu, chân khí trong cơ thể lại không cách nào điều động, chuyện này làm hắn rất là lo lắng.
Thấy Trầm Tường thổ huyết, tiểu Bạch Hổ há mồm chính là một tiếng rống to, theo tiếng hổ gầm rung trời truyền đến, mặt đất phương viên vài dặm đều giống như lâm vào địa chấn mãnh liệt, mặt đất rạn nứt, sơn diêu địa chấn, mà từ trong miệng nó phun ra một cỗ chấn động càng là trực tiếp kích đến trên người Trầm Tường, chấn Trầm Tường bay ra ngoài, liên tục đụng gãy mười mấy cây đại thụ.
Cũng chỉ có loại quái thai như Trầm Tường mới có thể dưới tình huống như vậy lần thứ hai đứng lên, nhưng thân thể hắn lại vô cùng đau đớn.
– Còn may có Huyền Vũ kim cương giáp ngăn cản đại bộ phận lực xung kích, tên này thật mạnh.
Trên không trung, Hoa Hương Nguyệt càng là tràn đầy kinh ngạc, lúc trước nàng cho rằng Trầm Tường khẳng định sẽ bị lực lượng chấn động kia bức đến buông tha, nhưng Trầm Tường lại đột nhiên không bị những lực chấn động kia ảnh hưởng, một chưởng đánh vào trên mông hổ, làm cho năng lượng trong cơ thể tiểu Bạch Hổ hỗn loạn, sau đó chính là một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, bộc phát công kích giống như nước thao thao bất tuyệt, liên miên không ngừng này.