Liễu Mộng Nhi bên trong đau nhức cảm giác mình sắp chết, lúc này nàng đột nhiên bắt được bàn tay lớn của Trầm Tường.
– Tiểu bại hoại, ta đau quá. . .
Liễu Mộng Nhi nói, Trầm Tường nhìn mà trong lòng nhỏ máu, hắn bế Liễu Mộng Nhi lên, cho nàng tựa ở trong lồng ngực của mình, tựa như lần trước ôm Ngô Thiên Thiên vậy.
Tuy rằng Liễu Mộng Nhi ở bên trong đau nhức, nhưng cũng biết đây là Trầm Tường ôm lấy nàng, điều này làm cho nàng nổi giận không ngớt, nhưng căn bản không răn dạy được Trầm Tường, hơn nữa thống khổ đang tăng cao.
Hiện tại Liễu Mộng Nhi nằm trên đùi Trầm Tường, đôi chân thon dài của nàng mạnh mẽ quấn lấy eo của Trầm Tường, tay ngọc cũng tóm chặt lấy hai vai hắn, móng tay xuyên thấu quần áo của Trầm Tường, đâm vào bên trong thịt của Trầm Tường, hơn nữa còn lấy ra từng đạo từng đạo vết máu.
– Đây chẳng lẽ là thiên phú của nữ nhân?
Trầm Tường âm thầm chịu đựng, thân thể của Liễu Mộng Nhi so với Trầm Tường cường đại hơn nhiều, mặc dù Trầm Tường là Tiên Ma thân thể ngũ đoạn cũng bị nàng lấy ra từng miếng thịt.
Hai tay Trầm Tường ôm lấy eo thon mềm mại của Liễu Mộng Nhi, ôm nàng thật chặt vào trong lồng ngực, cho nàng kề sát vào mình, mà thân thể của Liễu Mộng Nhi thì lúc lạnh lúc nóng, cảm nhận được hai nhuyễn thịt êm dịu mà giàu co dãn truyền đến cảm giác nóng lạnh, trong lòng Trầm Tường nhộn nhạo.
Bất quá Liễu Mộng Nhi cào ở sau lưng hắn vô số vết máu, hắn bây giờ là đau mà vui sướng, mặt của Liễu Mộng Nhi chôn ở trên lồng ngực Trầm Tường, gắt gao cắn răng, hiện tại nàng đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nàng cũng biết móng tay mình cào rách sau lưng Trầm Tường, nhưng nàng không khống chế được mình, bởi vì nàng quá thống khổ.
– Tiểu bại hoại, ta muốn chết! Thật khó chịu. . .
Liễu Mộng Nhi ngẩng đầu nhìn Trầm Tường, khắp khuôn mặt là thống khổ, bên trong đôi mắt đẹp toát ra một vẻ không muốn phức tạp.
Trầm Tường nhìn thấy mà trái tim đau đớn, cũng không biết tại sao, hắn thấy đôi mắt mỹ lệ kia của Liễu Mộng Nhi, không khỏi cúi đầu, đưa môi tụ hợp tới, khắc ở trên môi anh đào kia của Liễu Mộng Nhi.
Hắn không nhúc nhích, hắn lo lắng sẽ thức tỉnh Liễu Mộng Nhi, hắn thậm chí ngay cả đại khí cũng không dám thở, chỉ là âu yếm ngưng mắt nhìn Liễu Mộng Nhi.
– Tiểu bại hoại. . . Hì hì, ngươi đủ phôi đản, bất quá bổn cô nương thích.
Long Tuyết Di cười cợt nói, nàng bây giờ cũng muốn đi ra ngoài sờ sờ mặt mỹ nhân này.
– Xem ra thời điểm nàng dung hợp Hỏa Hồn, so với Ngô Thiên Thiên chịu đựng thống khổ còn to lớn hơn.