Trầm Tường đi tới, đám người Vân Tiểu Đao đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không nghĩ tới Lữ Kiệt này sẽ gan to như vậy, dám ở chỗ này động thủ với bọn hắn, đây là trái với môn quy.
Lữ Kiệt mặt liền biến sắc, Trầm Tường đột nhiên xuất hiện, ngay cả hắn cũng không có phát hiện, hơn nữa còn chặn lại công kích của hắn.
– Đúng là một đồ vật không biết xấu hổ, chỉ biết bắt nạt người thực lực yếu hơn mình.
Trầm Tường cười lạnh nói, nhìn gần Lữ Kiệt, hắn so với Lữ Kiệt còn cao hơn một cái đầu, hơn nữa thân hình khôi ngô hơn Lữ Kiệt rất nhiều, từ điểm này so sánh, Lữ Kiệt liền yếu đi rất nhiều.
Lúc này, phía sau Lữ Kiệt cũng tới ba Chân truyền đệ tử, một Chân Võ Cảnh sáu đoạn, một tám đoạn, một cái thất đoạn, Chân Võ Cảnh bên trong Thái Vũ môn không nhiều, Trầm Tường liền nhận ra ba người này.
Lữ Kiệt lấy tay về, trong lòng có chút kinh ngạc, bởi vì Trầm Tường bây giờ lại mạnh hơn một ít, đây chỉ là ngăn ngắn năm ngày mà thôi, nguyên bản hắn cho rằng Trầm Tường ít nhất phải chữa thương một, hai năm, nhưng chỉ là năm ngày đã tốt rồi.
– Trầm Tường, ngươi quên giáo huấn lần trước sao?
Lữ Kiệt lấy tay về, một đôi mắt mang theo phẫn nộ nhìn Trầm Tường.
– Đương nhiên nhớ, cũng là bởi vì nhớ, ta mới đến tìm ngươi! Ngươi lần trước là suýt chút nữa giết chết ta.
Trầm Tường nắm đấm nắm chặt, xương cốt phát ra âm thanh “ Bùm bùm “ , trong thanh âm tràn ngập phẫn nộ.
Lữ Kiệt cười lớn một tiếng:
– Lẽ nào ngươi bây giờ muốn tỷ thí cùng ta? Bất quá ngươi cùng ta không phải một cấp bậc, ta sẽ không tiếp nhận sự khiêu chiến của ngươi, để tránh nói ta bắt nạt người! Ngươi còn chưa xứng chiến đấu cùng ta, ngươi chỉ là một kẻ yếu, một rác rưởi suýt chút nữa bị ta làm cho quỳ xuống đất.
Nắm đấm nắm chặt của Trầm Tường buông lỏng, thần tình trở nên dị thường bình tĩnh, nhưng bốn phía lại đột nhiên bao phủ một trận sát khí, bất quá cũng chỉ là xuất hiện trong nháy mắt, liền biến mất rồi.
Trong lòng Lữ Kiệt tự nói với mình, sau đó lại lặng yên không một tiếng động thi triển một chiêu, nhưng vẫn là không có hiệu quả, lần này thân thể của Trầm Tường không nhúc nhích.
Trầm Tường cười lạnh nói:
– Chơi đủ rồi đi, đến phiên ta!
Nói xong, hắn vung tay lên, năm ngón tay xòe ra, giống như ưng trảo vậy, thanh mang tuôn ra, hình thành một vuốt rồng to lớn, tóm tới Lữ Kiệt.