Sau khi Trầm Tường chờ đám người Vân Tiểu Đao tắm rửa sơ qua, liền đến quảng trường to lớn kia, bốn phía quảng trường đều công bố danh sách phân phối vũ viện.
– Chỉ là vũ viện số mười lăm, một cái vũ viện thậm chí có hơn ngàn người, điều này làm cho người không thể chịu được? Còn ở chung với đệ tử Phàm Võ Cảnh!
Vân Tiểu Đao đầy mặt không thích, bốn người bọn họ đều bị phân phối ở một vũ viện.
– Ngô Thiên Thiên cũng ở đây, Trầm đại ca… Khà khà!
Vân Tiểu Đao cười rất tà ác.
– Ta và nàng đều là người Thái Đan Vương Viện, vốn là thường thường gặp mặt, vậy thì có cái gì?
Trầm Tường lườm hắn một cái.
– Gần quan được ban lộc a, có phải nữ nhân này sớm đã bị ngươi thu rồi hay không?
Chu Vinh cười khẩy nói.
– Chớ nói lung tung! Ta và nàng chỉ là bằng hữu!
Trầm Tường nhìn một ít nội quy vũ viện, trong đó có một cái làm hắn có chút buồn bực, chính là mỗi một năm đều phải hoàn thành một nhiệm vụ, bằng không sẽ bị ném tới Địa ngục vũ viện kia tiếp thu trừng phạt.
Lúc này Từ Vĩ Long đột nhiên hô:
– Các ngươi xem, Lữ Chính Nam cũng chung một vũ viện với chúng ta, này sẽ rất náo nhiệt, ta còn chứng kiến tên rất nhiều Chân Võ Cảnh tuổi trẻ có tiếng, còn có rất nhiều đệ tử gia tộc, trong đó một ít gia tộc có cừu oán với ngươi!
Chu Vinh cũng gật đầu:
– Phàm Võ Cảnh ngược lại không sợ, bọn họ không có tiến vào Chân Võ Cảnh, chắc chắn sẽ không được gia tộc xem trọng, ngược lại là những Chân Võ Cảnh này, đều sẽ được gia tộc coi như trọng bảo.
– Trầm Tường, rốt cục đợi được ngươi xuất hiện!
Một thanh âm mang theo phẫn nộ từ đàng xa truyền đến.
Trầm Tường hơi kinh hãi, đây là âm thanh của Lữ Chính Nam! !
Trầm Tường cười dài nói, một mặt cân nhắc mà nhìn về phía Lữ Chính Nam còn đang kinh ngạc.
– Ta… Ta chỉ là khiêu chiến ngươi, cùng ngươi giao lưu võ học!
Lữ Chính Nam muốn đánh cược, nhưng hắn không có cái gì có thể đánh cược.
Mặt Trầm Tường liền biến sắc, trở nên âm trầm cực kỳ, Lữ gia lại nhiều lần muốn đưa hắn vào chỗ chết, hắn đã sớm quyết định muốn cho Lữ gia trả lại gấp mười gấp trăm lần.
– Liền đánh cược cái đầu của ngươi, ngươi có dám đánh cuộc hay không? Ngươi thua liền chặt đầu xuống, ta thua, ta liền dâng đầu cho ngươi!
Trầm Tường cười lạnh một tiếng:
– Đầu của ta là giá trị 10 triệu tinh thạch, ngươi có tới hay không?
Đây không phải là cược mệnh sao? Cũng chính là sinh tử chiến, chuyện này ở bên trong môn phái là cho phép, bất quá xem ra Trầm Tường có chút thiệt thòi, bởi vì đầu của hắn giá trị ngàn vạn tinh thạch, mà Lữ Chính Nam lại không đáng một đồng.