Trầm Tường cũng hết sắc chăm chú nhìn những linh văn thâm ảo mà phức tạp này, muốn ghi chép ở trong đầu, nhưng làm hắn nhớ đến đau đầu, bởi vì phi thường phức tạp, những linh văn này vô cùng nhiều, lít nha lít nhít, Trầm Tường phỏng chừng ít nhất có mấy trăm ngàn cái, mỗi cái linh văn đều không giống nhau, quanh co khúc khuỷu tổ hợp cùng linh văn khác, cũng có gần như tương đồng, chỉ là trình độ uốn lượn không giống, nhưng chính là như vậy, sẽ có sức mạnh bất đồng.
– Đừng ghi nhớ, nếu như không phải ta có truyền thừa ký ức, ta chết cũng học không được loại đồ vật này.
Long Tuyết Di cũng cực kỳ đau đầu, nếu như không phải vì miếng ăn, nàng mới lười làm như vậy.
– Được rồi, đây là lần thứ nhất ta phá xác tới nay tiêu hao nhiều sức mạnh như vậy, ngươi phải hảo hảo đáp tạ ta.
Long Tuyết Di nũng nịu nói, âm thanh cũng mang theo một loại mệt mỏi, Trầm Tường không nói hai lời, lấy ra mấy hạt Chân Nguyên đan, đút cho nàng ăn.
Trầm Tường nhìn trận pháp lóe sáng trong lòng núi kia, trận pháp chói mắt này là có mấy chục vạn linh văn tạo thành, hiện tại đang chậm rãi dung hợp, một khi dung hợp toàn bộ, một cánh cửa sẽ mở ra!
Đột nhiên, Trầm Tường cảm ứng được có người tới gần hắn, hơn nữa tốc độ rất nhanh, đây cũng không phải là chuyện tốt! Hắn không nghĩ tới vào lúc này cũng sẽ có người không muốn sống chạy tới.
– Mộng Nhi tỷ!
Phía sau Trầm Tường đứng một nữ tử mặc váy bó màu trắng, trên mặt mang theo lụa trắng, không khỏi kinh hô lên.
Liễu Mộng Nhi cũng rất giật mình nhìn trận pháp tản ra Bạch Quang trong lòng núi, nhìn vô số linh văn kia, nàng nhíu chặt đôi mi thanh tú, bên trong đôi mắt đẹp tràn đầy khiếp sợ cùng mừng như điên.
– Đây là làm sao…
Lời còn chưa nói hết, trận pháp hình tròn kia đột nhiên tuôn ra một trận hào quang, sau đó đó là một trận hấp lực mạnh mẽ kéo tới, chỉ là trong chớp mắt, Trầm Tường cùng Liễu Mộng Nhi đều bị hút vào trong đó!
Sau khi cảm giác quay cuồng kết thúc, Trầm Tường chỉ cảm thấy mình dựa vào một thân thể mềm mại, hắn đột nhiên cả kinh, mượn hào quang nhỏ yếu, chỉ nhìn thấy hắn đè lên một nữ tử mặc quần áo bó màu trắng, vóc người thướt tha.
Lúc này Trầm Tường đột nhiên chậm rãi ngồi dậy, cười xấu xa nhìn về phía bộ ngực cao vút kia của Liễu Mộng Nhi đang chậm rãi chập trùng, lúc này nàng mặc áo bó, tư thái kia hoàn mỹ phác hoạ ra, vô cùng mê người.
– Ngươi…
Liễu Mộng Nhi cắn chặt môi đỏ, trừng mắt nhìn Trầm Tường.
– Mộng Nhi tỷ, lẽ nào ta ở trong ấn tượng của tỷ là nam nhân rất xấu sao?
Trầm Tường đưa tay chình lại y phục, hắn cũng không biết tại sao mình có thể khôi phục nhanh hơn Liễu Mộng Nhi, chỉ là bây giờ hắn không vận chuyển được chân khí.
– Vốn là tốt, nhưng hiện tại rất xấu! Ta đã sớm nghe nói sự tình không minh bạch của ngươi cùng Ngô Thiên Thiên kia, hơn nữa ngươi đối với nghĩa muội Lãnh U Lan cũng không có ý tốt.
Liễu Mộng Nhi hừ lạnh nói.
– Khà khà, nếu như là Tiên Tiên nàng sẽ không nghĩ như vậy.
Trầm Tường cười nói:
– Sao tỷ để ý đối với chuyện của ta như vậy?
– Tiên Tiên nàng quá ngốc, bị ngươi lừa gạt.
Liễu Mộng Nhi hừ nói:
– Ta là lo lắng Tiên Tiên tìm một nam nhân không tốt.
Trầm Tường xoa hai tay, chăm chú nói:
– Mộng Nhi tỷ, nếu như bây giờ ta đối với tỷ làm những thứ gì, sau đó giết tỷ, người khác chắc chắn sẽ không biết, tỷ đúng là một nữ nhân rất xinh đẹp.