Chương 152: Kinh Diễm, Tiếc Nuối

Trầm Tường đã đem nhiều loại dược khí đặc tính không giống dung hợp lại cùng nhau, hiện tại bắt đầu chia dược khí làm bốn phần, sau đó sẽ tương dung cùng thuốc bột kia.

Quá trình dung hợp rất không ổn định, hơn nữa Trầm Tường cũng tiêu hao lượng lớn thần thức, may là lúc trước hắn tu luyện qua Thần Đạo Hồn Anh kia, bằng không thần thức của hắn đã sớm tiêu hao mất, muốn luyện chế bốn hạt Trúc Cơ đan, so với trong tưởng tượng của hắn con2kho1 hơn!

Lò luyện đan mãnh liệt run rẩy lần thứ hai, thỉnh thoảng dâng trào ra một trận sóng khí nóng rực, Đan trưởng lão cùng Ngô Thiên Thiên đều lẳng lặng mà nhìn, trong lòng khẩn trương không ngớt, Trầm Tường là người yêu của Ngô Thiên Thiên, nàng đương nhiên không muốn nhìn người yêu của mình xem thân thể nữ nhân khác, cho nên hiện tại nàng rất mâu thuẫn, nàng hi vọng Trầm Tường có thể luyện chế thành công, nhưng lại chút ít không hy vọng.

Đêm dã khuya, bất tri bất giác, Trầm Tường luyện chế một nửa canh giờ, lò luyện đan lay động mãnh liệt đột nhiên bình tĩnh lại, mà sắc mặt Trầm Tường lại có chút tái nhợt, cả người bị mồ hôi thấm ướt, hắn mở mắt ra, thở ra một hơi dài, khẽ mỉm cười:

– Thành công!

Đan trưởng lão ngồi ở dưới Thanh Huyền quả thụ đột nhiên nhảy lên, cấp tốc đi tới bên người Trầm Tường, nếu như nàng không có mang mặt nạ, nhất định có thể thấy trên mặt nàng mang theo các loại vẻ mặt đặc sắc.

Ngô Thiên Thiên cũng chạy lại, sắc mặt hết sức phức tạp, nhưng càng nhiều chính là khiếp sợ cùng sùng bái, Trầm Tường tuổi so với nàng còn nhỏ hơn, nhưng đã luyện chế ra Trúc Cơ đan!

– Trầm Tường, ngươi thật sự luyện ra?

Ngô Thiên Thiên vẫn còn có chút không tin.

Đan trưởng lão cũng là như thế:

– Cái này không thể nào!

Trầm Tường cười nói:

– Tại sao không mở ra xem? Ngươi đã kiểm tra lò luyện đan, hơn nữa Trúc Cơ đan mới ra lò ngươi hẳn phải biết mới đúng.

Đan trưởng lão đứng ở đỉnh Phàm giới, thân thể nàng dĩ nhiên khẽ run lên, nàng đưa tay ra mở nắp lò luyện đan kia!

– Ta có thể không trả lời ngươi! Nhưng tuyệt đối không phải chưởng giáo Đan Hương Đào Nguyên truyền dạy cho ngươi thuật luyện đan, dạy ngươi luyện đan đến cùng là ai? Người có thể dạy ra ngươi như vậy, nhất định rất nổi danh!

Đan trưởng lão ép hỏi, nàng xác thực phi thường hiếu kỳ.

Trầm Tường cười nói:

– Một nữ nhân, một nữ nhân so với ngươi đẹp hơn rất nhiều lần!

Đan trưởng lão hừ lạnh nói:

– Ngươi lại không thấy qua ta, tại sao ngươi có thể nói nàng đẹp hơn ta.

Trầm Tường thở dài nói:

– Ngươi ở trong mắt ta vẫn luôn là người quái dị, cho nên nàng đương nhiên so với ngươi đẹp hơn rất nhiều, đối với nữ nhân dạy ta luyện đan kia ngươi cũng đừng hỏi, sau này có cơ hội ngươi sẽ biết.

– Khẩn trương cỡi quần áo đi, đường đường Đan trưởng lão chẳng lẽ muốn chơi lại hay sao?

Trầm Tường cười khẩy nói, dùng ánh mắt tràn ngập tà dị kia quét nhìn thân thể lồi lõm kia của Đan trưởng lão.

Ngô Thiên Thiên rất thức thời đi ra, tuy rằng nàng cũng muốn nhìn dung mạo chân chính của Đan trưởng lão một chút. . .

– Thiên Thiên ngươi lưu lại!

Đan trưởng lão đột nhiên gọi nàng:

– Tổng thể nêncó người chứng minh ta không có chơi xấu!

Khuôn mặt Ngô Thiên Thiên đỏ lên, liếc nhìn Trầm Tường một chút, gật đầu đáp:

– Vâng!

– Thiên Thiên, nhìn kỹ được rồi! Xem vóc người nàng so với nàng như thế nào.

Trầm Tường xoa xoa tay cười cợt nói.

Ngô Thiên Thiên kiều hừ một tiếng, mặt trở nên đỏ hơn.

Prev
Next