Chương 20: Ngang ngạnh bất cứ đâu! (hạ)

– Không! Luân Nhật Yêu Hoàng đầy quyết đoán lên tiếng: – Nếu mở được Thánh Động, những thứ có trong đó, Lý công tử có thể tùy ý lấy đi một vật,

– Người thông minh. Lý Thất Dạ gật đầu, nói: – Khi các vị chuẩn bị xong thì đến tìm ta, ta đi về trước.

Hắn nói xong, liền xoay người đi thẳng, rời khỏi Thiên Điện.

Luân Nhật Yêu Hoàng phân phó Úc Hà hộ tống Lý Thất Dạ trở về.

Sau khi Lý Thất Dạ đã đi khỏi, bên trong Thiên Điện, có trưởng lão nhịn không được mở lời: – Bệ hạ, quyết định về Thánh Động có phần quá mức nóng vội.

– Chưa chắc. Giọng nói của Luân Nhật Yêu Hoàng lại vang lên: – Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta thành lập đến nay, Thánh Động đều bị phong bế, có ai từng mở ra Thánh Động chưa? Có lẽ đây là một cơ hội cho chúng ta, nó vừa vặn ăn khớp với một câu chân ngôn mà sư tổ để lại.

Đại trưởng lão gật đầu, ủng hộ Luân Nhật Yêu Hoàng, tiếp lời: – Không ngại thử một lần, bệ hạ đã quyết định như vậy, chúng ta hãy để Lý Thất Dạ thử mở xem thế nào.

– Bệ hạ, còn chuyện Thần Thủ Hộ, vì sao chúng ta chưa từng nghe nói qua? Thần Thủ Hộ của Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta là Thiên Thú hay là Thọ Tinh? Một vị trưởng lão khác cũng không kìm được, hỏi.

– Ta cũng không rõ lắm. Luân Nhật Yêu Hoàng trả lời: – Những ghi chép về Thần Thủ Hộ của môn phái chúng ta có thể nói là cực kỳ thưa thớt. Chỉ có bên trong bí sách của Tổ Sư có vài câu nhắc đến, Tổ Sư chỉ nói, khi nào Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta gặp phải tai ương diệt môn, Thần Thủ Hộ mới thể hiện ra thần thông. Cuốn bí sách này chỉ có các đời chưởng môn mới được xem.

– Nhưng hôm nay họ lại thể hiện thần thông rồi. Một vị trưởng lão khác chen vào một câu.

– Muốn xem thì xem đi. Lý Thất Dạ thấy ánh mắt là lạ của Nam Hoài Nhân, liền hết sức hào phóng, tháo Đả Xà Côn xuống, ném cho hắn, thản nhiên nói.

Nam Hoài Nhân tiếp lấy Đả Xà Côn, vội vàng cầm trong tay, cẩn thận quan sát. Lúc này, ngay cả Mạc hộ pháp sư phụ hắn cũng không nhịn được châu đầu qua, thầy trò hai người cùng nhau nghiên cứu Đả Xà Côn.

Nhưng mà, bất luận là hai thầy trò bọn họ có làm thế nào đi nữa cũng chỉ đành đánh giá đây một cây côn gỗ bình thường mà thôi.

– Cái, cái này thật đúng là cái cây cời lò trong tổ điện sao? Nam Hoài Nhân nhịn không được hỏi Lý Thất Dạ, hắn không thể nào tin nổi, chỉ bằng một cây cời lò thế này mà có thể đánh cho Từ Huy sói khóc quỷ gào.

– Không sai. Lý Thất Dạ khẽ gật đầu đáp.

Nam Hoài Nhân nuốt nước bọt, lấy dũng khí, rồi lại hỏi Lý Thất Dạ: – Sư huynh, ta, ta có thể nghịch một chút hay không?

– Coi cái bộ dạng nhát chết của người kìa. Nghe được Nam Hoài Nhân nói như vậy, Lý Thất Dạ cười phì một cái, nói: – Ngươi cứ nghịch đi!

Thấy Lý Thất Dạ đáp ứng, Nam Hoài Nhân lập tức vung Đả Xà Côn lên, Mạc hộ pháp nhìn không dời mắt, muốn tận mắt xem thanh cời lò này có gì thần kỳ.

Nhưng mà, Nam Hoài Nhân múa may một hồi, Đả Xả Côn trong tay hắn cũng không hề có uy lực và không chỉ đâu đánh đó như trong tay Lý Thất Dạ.

– Sư huynh, vì sao trong tay ngươi đồ nát lại biến thành thần kỳ vậy? Nam Hoài Nhân hoàn toàn không hiểu nổi, một thanh côn gỗ bình thường thế này, rơi vào trong tay Lý Thất Dạ, vì sao lại hóa thành lợi hại như thế chứ?

Lý Thất Dạ liếc hắn một cái, sau đó mới chậm rãi trả lời: – Thành tâm thì sẽ linh.

Hắn nói tới đó rồi ngừng lại, hắn không thể dễ dàng nói ra áo nghĩa chính thức của Đả Xà Côn cho người khác biết.

Đả Xà Côn ở trong tay Nam Hoài Nhân đương nhiên sẽ không phát huy ra được cái uy lực như trong tay Lý Thất Dạ, dù sao Đả Xà Côn cũng là do Lý Thất Dạ tự thân mang từ trong Quỷ Lâm (rừng Quỷ) ra, trên thế gian này chẳng còn ai có thể hiểu rõ về thanh côn thần kỳ này hơn Lý Thất Dạ hắn.

Prev
Next