Chương 13: Rừng Loạn Tâm (thượng)

Lúc này đây, cả một đám đệ tử trẻ tuổi của Cửu Thánh Yêu Môn tụ lại cùng nhau, hào khí sôi sục, không biết bao nhiêu người dấy lên lửa giận ngập lòng. Đặc biệt là lúc thấy Lý Thất Dạ xuất hiện, đôi mắt của họ tựa như có thể phun lửa. – Làm thịt hắn, dám đến Cửu Thánh Yêu Môn càn quấy! Đúng là cái đồ không biết sống chết! Có đệ tử hét lớn. Lại có đệ tử lạnh lùng nói: – Chỉ giết thôi thì dễ dàng cho hắn quá, chặt tay chân của hắn, dùng đầu hắn làm đèn trời để đốt! Làm nhục Cửu Thánh Yêu Môn, chết vạn lần cũng không đủ! – Dùng đầu hắn làm đèn trời? Quá nhân từ rồi! Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta cai quản Cổ Ngưu cương quốc, oai chấn cả Trung Vực. Chỉ là một con kiến mà cũng dám to mồm khoác lác, làm nhục công chúa của chúng ta! Phải nhốt hắn ở trên Phóng Ưng nhai, để chim ưng mổ một trăm năm, để hắn phải chịu trăm năm cực hình, dùng máu tươi của hắn để nhuộm đỏ Phóng Ưng nhai! Tiếp đó có đệ tử giận dữ hét. – Không chỉ giết thằng súc sanh này, chúng ta phải diệt luôn Tẩy Nhan Cổ Phái! Lại có thêm đệ tử khác gào lên điên cuồng. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, mà tiếng hô giết vang trời, một đám người đầy phẫn nộ, thậm chí có đệ tử hận không thể xông lên xé nát Lý Thất Dạ. Hắn mở miệng làm nhục công chúa của bọn họ, thậm chí tuyên bố muốn tiêu diệt Cửu Thánh Yêu Môn, điều này đã khiến họ đã coi hắn như tử địch, hận không thể đem hắn băm thành muôn mảnh. Họ muốn cho người trong thiên hạ hiểu, thần uy của Cửu Thánh Yêu Môn là không thể khinh nhờn. Mặc kệ là Mạc hộ pháp hay là Nam Hoài Nhân đều không khỏi sợ đến run cầm cập. E rằng chỉ cần hộ pháp của Cửu Thánh Yêu Môn hô một tiếng, Lý Thất Dạ chắc chắn sẽ bị đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn xông vào xé cho một mảnh vụn cũng không còn. Tiếng hô giết rung trời, lửa giận của đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn như muốn nhấn chìm cả nơi này. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại hoàn toàn không quan tâm, hắn cất bước thản nhiên, dáng đi khoan thai tựa như đang dạo chơi giữa chốn không người, vô cùng cao ngạo, hết sức cuồng vọng. Mặc dù Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân đều cho rằng Lý Thất Dạ bị bức trở thành tên điên rồi, đã vô tri cuồng ngạo đến mức hết thuốc chữa. Nhưng vào thời điểm này, sự dũng cảm của Lý Thất Dạ kiến bọn họ có phần khâm phục. Dưới tình cảnh như biển gầm cuộn sóng, đối mặt với sự phẫn nộ của vô số đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn như vậy, nếu là người khác, e là đã bị dọa xỉu rồi, đừng nói tới việc có thể ung dung như hắn. “Hmm…” Vừa lúc đó, thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà ho khan một tiếng. Tiếng ho nhẹ nhàng của hắn hệt như thần lôi nổ tung, lập tức ép nhỏ tiếng hô chém giết ở phía dưới. Khí tức Vương Hầu cuồn cuộn đè xuống làm cho mọi người thấy cực kỳ khó thở. Thủ tịch hộ pháp lên tiếng, môn hạ đệ tử không dám chống đối, tất cả đều trở nên im lặng. Nhưng vẫn có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ. Nếu ánh mắt cũng có thể giết người thì Lý Thất Dạ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Lúc này, đôi mắt Hứa hộ pháp tựa như đao kiếm sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, âm trầm nói: – Nếu ngươi có thể thông qua lần khảo hạch này thì hai phái sẽ kết thành thông gia đúng như lời tổ huấn. Nếu như không thể thông qua, hoặc bị mất mạng, vậy chỉ có thể trách ngươi học nghệ không tinh. Hiển nhiên, Hứa hộ pháp rất bất mãn với Lý Thất Dạ. Thân là hộ pháp, hắn không thể ra tay với Lý Thất Dạ. Nhưng, nếu như có thể, hắn không ngại nghiền chết con kiến ngu si cuồng vọng này. Lý Thất Dạ hào sảng ngồi lên ghế, sau đó chậm rãi quay sang nhìn Hứa hộ pháp mỉm cười, lắc lắc đầu, đáp lời: – Chỉ có thể nói, Cửu Thánh Yêu Môn đã không bằng lúc trước. Năm đó, Cửu Thánh Đại Hiền hứa hẹn như vậy vì cái gì? Năm đó, Cửu Thánh Yêu Môn và Tẩy Nhan Cổ Phái kết thành thông gia là vì cái gì? Năm đó, Tẩy Nhan Cổ Phái được thiên hạ triều bái, thu phục Cửu giới. Đơn giản là Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi muốn nhận được sự che chở của Tẩy Nhan Cổ Phái, tìm kiếm chỗ dựa để phát triển mà thôi. Lý Thất Dạ chẳng muốn tìm hiểu lại mấy câu chuyện vớ vẩn năm đó, bởi vì lúc ấy tình trạng của hắn không hoàn toàn ổn định. Hồi đó, việc Cửu Thánh Yêu Môn có ý định kết thành thông gia với Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không hoàn toàn là ý tứ của Cửu Thánh Đại Hiền và Minh Nhân Tiên Đế, mà là do đệ tử của hai phái tự chủ trương. Nói đến đây, Lý Thất Dạ liếc nhìn Hứa hộ pháp, nói tiếp: – Hiện nay thời đại bất đồng, cho nên các ngươi đã không còn muốn thừa nhận hứa hẹn năm đó. Xem ra, đời này của các ngươi đã không bằng đời trước. “Hừ — ” Hứa hộ pháp gắt nhẹ, lạnh giọng: – Chính ngươi cũng nói, thời thế đổi thay. Nếu nói về một đời không bằng một đời, thì câu nói đó phải dành cho Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi mới đúng. Hôm nay Cửu Thánh Yêu Môn thống trị cương quốc, Đế Thống thượng quốc muốn kết làm thông gia với chúng ta đâu phải chỉ có một hai nơi. Phế vật như ngươi mà cũng xứng đáng với công chúa của Cửu Thánh Yêu Môn sao. Mặc dù Hứa hộ pháp làm nhục Tẩy Nhan Cổ Phái ngay trước mặt các đệ tử, Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân nghe thấy không thoải mái trong lòng, thế nhưng bên mình yếu thế, hơn nữa lời của Hứa hộ pháp cũng là sự thật. Đúng là Tẩy Nhan Cổ Phái hôm nay đã không thể so được với Cửu Thánh Yêu Môn. – Chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi, hơn thua miệng lưỡi cũng không thay đổi được gì. Thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà lên tiếng: – Cửu Thánh Yêu Môn của chúng ta cho Tẩy Nhan Cổ Phái một cơ hội chính là vì lời hứa năm đó. Nếu ngươi sợ thì bây giờ có thể rời đi. Cửu Thánh Yêu Môn ta không làm khó ngươi, lời hứa năm đó cũng hết hiệu lực! – Ta đã đến đây thì tất nhiên phải khiêu chiến rồi. Lý Thất Dạ khoan thai nói: – Chẳng hay các người muốn khảo hạch như thế nào? Cứ việc nói, ta đây tiếp hết! – Đúng là không biết trời cao đất rộng! Hứa hộ pháp hừ lạnh. Đám đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn ở đằng xa thì càng thêm giận dữ, nhìn Lý Thất Dạ hằm hằm. – Phế vật chỉ biết tu luyện võ kỹ, lại dám khoác lác không biết thẹn, cái thứ không biết sống chết! Có đệ tử căm giận bất bình, nếu không phải có hộ pháp ở đây, họ đã không nhịn nổi mà xông vào đánh chết Lý Thất Dạ rồi. – Đạo hạnh của ngươi quá thấp, nên điện hạ đã ban cho ngươi một cơ hội. Trận đầu thi văn, trận thứ hai thi võ. Còn trận thứ ba… Thủ tịch đại hộ pháp lên tiếng. – Hai trận đủ rồi! Lý Thất Dạ ngắt lời Úc Hà, nói: – Thi văn thế nào, thi võ thế nào. Nói nghe thử xem. – Làm càn Lý Thất Dạ lại hung hăng càn quấy như vậy. Hứa hộ pháp quát lớn, khí thế như sóng cả cuồn cuộn nghiền ép về phía Lý Thất Dạ. – Thế nào, chưa khảo thi đã muốn động thủ rồi sao? Đôi mắt Lý Thất Dạ híp lại, nhìn chằm chằm vào Hứa hộ pháp. Đúng lúc này, thủ tịch đại hộ pháp Úc Hà kho khan một tiếng, cắt đứt khí tức của Hứa hộ pháp. Điều này làm cho Hứa hộ pháp càng Lý Thất Dạ một cách hằn học. Hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể dí chết cái thằng nhãi “ếch ngồi đáy giếng” này, từ trước đến nay, chưa từng có lũ “sâu bọ” nào dám làm trò trước mặt hắn như thế. – Thi văn rất đơn giản, đi vào rừng Loạn Tâm, người đi xa nhất là kẻ chiến thắng. Còn thi võ thì còn đơn giản hơn nữa, đơn đấu quyết thắng thua. Có ba trận khảo hạch, chỉ cần ngươi thắng hai là hai phái có thể kết thành thông gia. Ánh mắt Úc Hà lóe sáng kinh người, chậm rãi lên tiếng. – Được, rất thoải mái, khảo hạch thì khảo hạch. Lý Thất Dạ không khách khí, đứng lên nói: – Văn cũng được, võ cũng tốt, để ta thử xem công chúa của các người có bao nhiêu bản lĩnh. “Xì —-” Từ Huy khinh thường nói: – Chỉ bằng ngươi? Còn chưa đủ tư cách để Lý sư tỷ ra tay! Đuổi loại vô dụng như ngươi, chỉ ta là đủ. Úc Hà khẽ gật đầu: – Nghe nói ngươi gia nhập Tẩy Nhan Cổ Phái chưa lâu. Cho nên Cửu Thánh Yêu Môn ta không muốn ức hiếp ngươi. Nếu điện hạ tự mình xuất thủ thì e rằng ngươi cũng không có cơ hội ra sân đâu. Ở Cửu Thánh Yêu Môn, luận thiên phú, điện hạ là số một. Luận thực lực một đời tuổi trẻ, đại đệ tử Lãnh sư điệt là số một. Nếu để hai người bọn họ tới khảo hạch ngươi, e là ngươi thua cũng không phục. Từ sư điệt có tư chất trung bình trong Cửu Thánh Yêu Môn, dựa vào thực lực của hắn để đánh giá thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, cũng không làm nhục thân phận của ngươi. Cửu Thánh Yêu Môn không phái ra đệ tử mạnh nhất để thử thách, nghĩa là đã cho Tẩy Nhan Cửu Phái một tia hi vọng. Nếu đại đệ tử mạnh nhất Cửu Thánh Yêu Môn hoặc Lý Sương Nhan tự mình xuất thủ. Đừng nói thủ tịch đại đệ tử, sợ rằng trưởng lão, thậm chí cả chưởng môn của Tẩy Nhan Cổ Phái cũng phải thua không thể nghi ngờ. Lý Thất Dạ chẳng buồn liếc Từ Huy lấy một cái, chỉ nhìn Úc Hà rồi nghiêm nghị gật đầu: – Nói như vậy, Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi vẫn còn chút hi vọng. Tuy các người thất hứa nhưng ít ra vẫn còn có thể diện, ít nhất vẫn giữ được một chút phong độ. Cũng được, các người nhường ta một bước, ta cũng sẽ nhường các người một trượng, miễn cho các ngươi sau này lại nói ta ức hiếp Cửu Thánh Yêu Môn. Lý Thất Dạ lại xuất khẩu cuồng ngôn, làm cho Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân thẹn đỏ cả mặt, chỉ hận không thể đào một cái hố để chui xuống đất. Họ chỉ muốn van xin Lý Thất Dạ, Lý đại gia, người bớt khoác lác hai câu thì cũng đâu có chết. – Ngốc nghếch đến mức này, cũng thật là đáng thương. Lúc này, đám đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn thật sự là vừa tức vừa buồn cười. Cũng có người cười nhạt, cất lời: – Tẩy Nhan Cổ Phái không chỉ suy tàn, mà còn bị điên nữa, cho một kẻ tâm thần làm thủ tịch đại đệ tử, hắc hắc, đây là Tiên Môn Đế Thống gì chứ? Quả là làm mất mặt mười tám đời tổ tông. Rất nhiều đệ tử vốn đang giận dữ, lúc này cũng không khỏi bật cười. Lý Thất Dạ mù quáng tự đại như vậy, đây không chỉ là ngu si, phải gọi là bị điên mới đúng. Đám đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn cười nhạo làm cho Mạc hộ pháp và Nam Hoài Nhân không ngóc đầu lên nổi, thậm chí không dám ngẩng mặt nhìn người. Hứa hộ pháp mếch mép cười lạnh, giun dế lại ngu si bực này, đúng là rất đáng buồn. Nhân vật như Úc Hà đã trải qua quá nhiều sóng gió, nhưng lúc này hắn nhìn Lý Thất Dạ lại có cảm giác như đang thấy một tên quái thai dị dạng. Hắn không thể nào hiểu nổi sao lại có một kẻ ngu ngốc đến tình trạng như vậy. Thậm chí ngay cả phế vật rác rưởi nhất cũng khó có thể ngu đến mức đó. Chẳng lẽ Lý Thất Dạ kia không biết đến sự cường đại của Cửu Thánh Yêu Môn? Hay là hắn không có khái niệm về thực lực? Điều này làm cho Úc Hà không nhịn được phải bật cười, hôm nay đúng là đã gặp được một kẻ ngu si cực phẩm rồi. Úc Hà vất vả lắm mới định thần lại được, ho khan một tiếng: – Vậy thi văn trước đi. Đi vào rừng Loạn Tâm, người nào đi được xa hơn, là người chiến thắng. Thấy khảo hạch bắt đầu, mọi người không khỏi di chuyển tới rừng Loạn Tâm. Chỉ trong một khắc, vô số đệ tử của Cửu Thánh Yêu Môn đã vây kín ngoài rừng.

Prev
Next