Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 954: Viên thải hà tại website SStruyen.Net
Lý Thất Dạ đứng ở phía trên miệng thâm cốc, lẳng lặng nhìn lấy nữ tử này nhất cử nhất động, mà nữ tử này cũng biết Lý Thất Dạ đến, bất quá, nàng chỉ nghiêng đầu đối với Lý Thất Dạ cười cười, sau đó toàn bộ tinh thần xâu ở chỗ kia, tiếp tục xua đuổi lấy linh dược dưới mặt đất.
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn một màn trước mắt này, nhìn nữ tử trước mắt kia. Nữ tử trước mắt này một thân áo vải, trên áo vải thêu lên hoa sen thanh lịch, thoạt nhìn tươi mát lịch sự tao nhã.
Nữ tử thanh lịch thoát tục, dung mạo thanh lệ, một đôi tú mục sáng tỏ không bụi, cả người nàng thoạt nhìn như u cốc thanh hà, thanh lịch thanh lệ. Cả người nàng điềm tĩnh ninh nhã, cho người ta một loại cảm giác ôn nhuận như ngọc.
Nữ tử trước mắt để cho người ta xem xét liền cảm giác chính là ôn nhuận bảo ngọc, để cho người ta yêu thích, trong lòng cũng không khỏi có một phần yên tĩnh.
Lý Thất Dạ lẳng lặng đứng ở trên cốc, thưởng thức nữ tử trước mắt nhất cử nhất động. Đối với Lý Thất Dạ mà nói, thiên hạ mỹ nữ hắn gặp nhiều, bất luận là tiên tử mỹ nữ hay là thiên kim cao ngạo, hắn không biết thấy bao nhiêu, nhưng mà hắn thưởng thức loại nữ hài tử ôn nhuận thanh lịch này.
Ở bên trong thâm cốc, ở dưới nữ tử xua đuổi, linh dược dưới mặt đất rốt cục xuất hiện, đây là một cây linh dược màu tím như khói, thời điểm cây linh dược từ dưới đất lộ ra ngoài, tựa như một luồng khói tím từ dưới đất chui ra, khi từng sợi từng sợi khói tím này từ dưới đất chui đi ra, liền nở rộ thành hình, đây là một cây linh dược Thất Diệp Nhất Hoa.
Nhưng mà, khi gốc linh dược này từ dưới mặt đất chui ra liền rơi vào trong cạm bẫy mà nữ tử trước đó đã thiết kế tốt, chỉ nghe được “Ba” một tiếng, gốc linh dược này liền bị phong tỏa ngăn cản, muốn giãy dụa trốn chỉ là uổng phí khí lực.
Nhìn thấy gốc linh dược này rốt cục bị khóa lại, nữ tử không khỏi lộ ra tiếu dung điềm tĩnh, nàng vội vàng đi tới, muốn đem gốc linh dược này thu vào bên trong bảo hạp.
– Từ từ, từ từ.
Ở lúc nữ tử này muốn đem gốc linh dược kia thu vào bảo hạp, Lý Thất Dạ mở miệng nói:
– Cẩn thận Tử Sát dưới mảnh lá cây thứ ba.
Nghe được lời này của Lý Thất Dạ, nữ tử dừng lại, sau đó nhìn kỹ mảnh lá cây thứ ba của linh dược, thấy rõ ràng tình huống mảnh lá cây này, nàng cũng không khỏi hơi rét, sau đó lấy ra một cái bình thuốc, hướng mảnh lá cây này đưa tới.
Khi xích lại gần mảnh lá cây này, bên trong bình thuốc toát ra bích vụ, bích vụ trong nháy mắt hun mảnh lá cây này, chỉ nghe “Ba” một tiếng, dưới mảnh lá cây này có một độc trùng mỏng như cánh ve rơi vào bên trong bình thuốc.
Nữ tử vội vàng phong bế bình thuốc, lúc này mới thở dài một hơi, sau đó xác định không việc gì, mới đem gốc linh dược này thu vào bên trong bảo hạp. Khi hết thảy đại công cáo thành, lúc này nữ tử mới thở một hơi thật dài, như trút được gánh nặng.
– Đa tạ đạo huynh nhắc nhở.
Nữ tử đi ra thâm cốc, đi đến bên người Lý Thất Dạ, hướng Lý Thất Dạ nói lời cảm tạ.
Lý Thất Dạ cười một tiếng, nói ra:
– Việc rất nhỏ, tiện tay mà thôi, lấy tạo nghệ dược đạo của ngươi, cái này cũng khó không được ngươi, chỉ là phiền toái nho nhỏ mà thôi.
Nữ tử không thể nín được cười một cái, nụ cười của nàng là điềm tĩnh an bình như vậy, nàng cười nói:
– Không nghĩ tới ở Thiên Phong sơn mạch lại có thể gặp được đồng tộc, cái này thực sự khó được nha. Tiểu nữ chính là Tĩnh Viên Viên Thải Hà, không biết đạo huynh xưng hô như thế nào?
– Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười, thong dong yên ổn nói.
Gặp Lý Thất Dạ thần thái thong dong yên ổn, nữ tử Viên Thải Hà này hơi kinh ngạc, Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
– Ta biết Tĩnh Viên, dược đạo truyền thừa tiếng tăm lừng lẫy của Thạch Dược giới, do Điền Ông Dược Đế sở kiến.
– Là ta khinh thường.
Viên Thải Hà có chút ngượng ngùng, nhưng không mất sáng sủa tự tin, vừa cười vừa nói.
Nguyên lai, Viên Thải Hà chính là một trong tứ đại thiên tài dược sư đương thời của Thạch Dược giới, truyền nhân Tĩnh Viên. Mà Tĩnh Viên, chính là dược đạo truyền thừa tiếng tăm lừng lẫy của Thạch Dược giới, do Điền Ông Dược Đế sáng tạo.
Mặc dù Tĩnh Viên không tranh quyền thế, nhưng mà nó ở trên dược đạo uy danh cực thịnh không suy, cùng Bách Luyện thế gia nổi danh. Hơn nữa, Tĩnh Viên dưỡng dược chủng thảo chi thuật có thể xưng thế gian nhất tuyệt, khó có môn phái truyền thừa so sánh.
Viên Thải Hà xuất đạo không lâu liền thanh danh lan xa, mặc dù nàng là một người điềm tĩnh an bình, đồng thời không có ý cùng người tranh phong, nhưng mà, nàng truyền thừa dược đạo vô song của Tĩnh Viên, ở trên dưỡng dược chủng thảo, đương thời có thể xưng không ai bằng.
Mặc dù nàng không tranh giành thanh danh, nhưng mà nàng từng vì mấy đại giáo cương quốc, đế thống tiên môn giải quyết vấn đề gieo trồng linh dược vô thượng, cái này khiến nàng bị thế nhân xếp vào bên trong tứ đại thiên tài dược sư.
Tại Thạch Dược giới, địa vị dược sư cực kỳ tôn sùng, Viên Thải Hà danh liệt bên trong tứ đại thiên tài dược sư, có thể nói thanh danh nàng vang vọng toàn bộ Thạch Dược giới, ở bên trong tu sĩ của Thạch Dược giới, người không biết Viên Thải Hà chỉ sợ lác đác không có mấy.
Lúc người khác nghe được tên của nàng đều sẽ cảm thấy ngoài ý muốn hoặc kinh hỉ, mà Lý Thất Dạ lại nhàn định, cái này xác thực để Viên Thải Hà hơi kinh ngạc, hiện tại Lý Thất Dạ vừa nói, nàng minh bạch Lý Thất Dạ biết Tĩnh Viên, nhưng lại không biết nàng người này.
Mặc dù Viên Thải Hà hơi kinh ngạc, bất quá nàng cũng là một kỳ nữ, lòng dạ rộng lớn, cũng không đem chuyện như vậy để ở trong lòng.
– Đạo huynh cũng là một vị dược sư?
Viên Thải Hà cười nói, ở bên trong nữ hài tử mà Lý Thất Dạ quen biết, nụ cười của nàng không phải xinh đẹp động lòng người nhất, nhưng mà, nụ cười của nàng mang theo một cỗ lực lượng điềm tĩnh, để cho người ta tỉnh táo tinh thần.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Không, với ta mà nói, dược đạo chỉ là hứng thú mà thôi.
– Có thể đối với Phục Địa Tử Tiên Hoa hiểu rõ như vậy, Lý huynh hứng thú không phải yêu thích bình thường a.
Viên Thải Hà vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ cũng không khỏi nở nụ cười, nói ra:
– Thỉnh thoảng có nghiên cứu, so với dưỡng dược chủng thảo chi thuật độc nhất vô song của Tĩnh Viên, đó là có chỗ không kịp.
Viên Thải Hà nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
– Lý huynh lời này nói quá rồi, sự tình vừa rồi, Lý huynh không cần để ở trong lòng.
Lý Thất Dạ cũng không nói gì, nếu như người hiểu rõ Lý Thất Dạ ở chỗ này, nhất định rất kinh ngạc. Lý Thất Dạ khiêm tốn như thế, đơn giản liền là mặt trời mọc từ hướng tây. Người bên cạnh Lý Thất Dạ đều biết, hắn căn bản không biết khiêm tốn là vật gì.
Lý Thất Dạ khó được khiêm tốn như thế, ngoại trừ Tĩnh Viên dưỡng dược chủng thảo chi thuật hoàn toàn chính xác độc nhất vô nhị ra, đây cũng là bởi vì Lý Thất Dạ thưởng thức dạng nữ tử như Viên Thải Hà này, tâm tình của hắn đặc biệt tốt, nói chuyện cũng ôn hòa rất nhiều.