Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 890: Chuyện dĩ vãng đều thành cơn gió tại website SStruyen.Net
Nữ nhân ngồi trước cái bàn có ảo giác khi đôi mắt Lý Thất Dạ lóe tia sáng lạnh nàng như trông thấy cự phách vô thượng ngồi trên cửu thiên, vô địch vạn cổ. Giờ phút này, nữ nhân nhìn thấy cảnh tượng kinh thế.
Sau lưng tiểu nam nhân là biển máu ngập trời, tiếng gào thét vô tận. Trăm vạn cường địch bị hắn đồ sát sạch. Hắn hoành hành thời đại đó, đẩy ngã tất cả tồn tại chắn trước mắt mình. Mặc kệ là ai, tồn tại nào đều không ngăn bước chân của hắn được. Giây phút kia hắn có quyết tâm đồ sạch thiên hạ.
Thật lâu sau Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, buông tiếng thở dài. Lý Thất Dạ quay về thời đại đó, bất giác thấy mệt mỏi.
Nữ nhân cảm giác thời gian thác loạn, nàng bật thốt:
– Tại sao xuất hiện sát khí như thế? Tại sao có lệ khí như vậy? Chẳng phải vạn tộc sống chung hòa bình sao?
Giống như tiểu nam nhân thật sự đã từng huyết tẩy thiên hạ. Hỏi xong nữ nhân cười khổ, nàng nhập diễn sâu, như nhập ma.
Lý Thất Dạ từ từ mở mắt ra nhìn nữ nhân:
– Từ trăm ngàn vạn năm nay luôn có chủng tộc không chết tâm muốn ngóc đầu trở lại, luôn có thứ không biết sống chết, luôn có chủng tộc và truyền thừa ngu xuẩn cho rằng một vài tồn tại sẽ tạo lại trật tự cửu giới. Với chủng tộc không chết tâm, những thứ ngu xuẩn thì không có gì để nói. Chỉ có dùng máu đồ sát sạch mới khiến bọn họ hiểu rằng thế giới này là chúng ta làm chủ!
Nữ nhân cười khổ, nàng nhìn tiểu nam nhân. Nữ nhân không biết chuyện này là thật hay giả, nàng bị không khí từ tiểu nam nhân ảnh hưởng, nàng cũng nhập diễn.
Nữ nhân lấy lại tinh thần, nàng nhìn tiểu nam nhân trước mắt, cảm giác mình nhập vai.
Nữ nhân hỏi đùa:
– Nếu ngươi nói thần hoàng ngồi ở đây nghe lệnh, vậy bây giờ ta ngồi tại đây xem như cái gì?
Lý Thất Dạ nhìn nữ nhân chằm chằm, mỉm cười nói:
– Nàng thật sự muốn có một vị trí tại đây?
Vẻ mặt Lý Thất Dạ bình thản nhìn ra ngoài.
Nữ nhân không nóng nảy, nàng chờ Lý Thất Dạ nói tiếp.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, hắn nhìn nữ nhân:
– Năm xưa ta có một con thần thú từng kéo xe cho mình, nếu nàng muốn có một vị trí thì hãy làm xa phu đi.
Nữ nhân thầm khó chịu, mặc dù nàng không tuyệt thế gì nhưng có địa vị cao quyền trọng, hiện tại tiểu nam nhân kêu nàng làm xa phu đánh xe là làm nhục nàng.
Lý Thất Dạ không quan tâm nàng, bình tĩnh nói:
– Ta thích nữ hài tử lái xe cho mình, nữ hài tử tinh tế, khống chế tốc độ rất tốt, ngồi thoải mái. Bên cạnh ta từng có mấy nữ hài tử lái xe, ta cảm thấy các nàng làm rất tốt, rất lợi hại.
Nữ nhân ngồi trước cái bàn khó chịu, mở miệng muốn nói chuyện nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, lòng hết tức giận. Nàng cần gì so đo với hắn? Tiểu nam nhân chẳng qua là diễn trò quá siêu.
Nữ nhân dỗi nói:
– Ta không đảm đương nổi chức vị đó.
Nếu người khác chắc chắn cho rằng Lý Thất Dạ bị điên, nữ nhân rất tốt, nàng là người rộng lượng nên không so đo nhiều.
Lý Thất Dạ nhìn vẻ mặt nữ nhân, mỉm cười hỏi:
– Nàng cảm thấy làm xa phu là bôi nhọ nàng?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Làm xa phu cho ta là vinh hạnh, người theo bên cạnh ta toàn là thân tín. Trên đời này đại hiền có là gì? Dựng nước phong thần thì sao? Ta tùy tiện phái ra một người, dù là xa phu cũng đủ trấn áp thần vương!
Nữ nhân dỗi nói:
– Được rồi, ta biết ngươi ở trên cửu thiên, thống ngự cửu giới, nhưng ta không hợp vị trí lợi hại đó.
Lý Thất Dạ nhìn nữ nhân, cười cười không nói gì thêm. Lý Thất Dạ đứng dậy, kiềm không được nhìn quanh căn phòng, buông tiếng thở dài, lòng phức tạp. Tóm lại đến tòa nhà cổ một chuyến làm Lý Thất Dạ dễ chịu hơn.
Lý Thất Dạ xoay người rời khỏi tòa nhà cổ.
Nữ nhân kinh ngạc hỏi:
– Cứ đi vậy sao?
Lý Thất Dạ không quay đầu lại, hắn biến mất trong bóng đêm.
Nữ nhân rất ngạc nhine, không lấy lại tinh thần. Những lời tiểu nam nhân nói quá điên cuồng, làm người ta nghe sẽ cho rằng hắn bị điên, nữ nhân cũng nghĩ hắn diễn kịch quá sâu.
Nhưng khi tiểu nam nhân sắp đi, vẻ mặt, biểu tình của hắn hoàn toàn không giống diễn kịch hay người điên. Tiểu nam nhân có câu chuyện riêng.
Nữ nhân ngồi ngẩn người. Đêm nay, tại đây bỗng nhiên xuất hiện tiểu nam nhân, hắn xem tòa nhà cổ như nhà mình, nói một tràng nghe rất điên cuồng.
Thật lâu sau nữ nhân lấy lại tinh thần, nàng lắc đầu cười khổ, vứt bỏ hết tạp niệm. Đêm nay nữ nhân tới tòa nhà cổ là để giải sầu, suy nghĩ kỹ mọi chuyện. Mỗi khi gặp việc lớn gì là nữ nhân sẽ tới nơi này yên lặng suy nghĩ.
Lý Thất Dạ rời khỏi tòa nhà cổ nhưng không trở về quốc đô ngay, hắn đi dạo trong núi sông. Đôi khi đạp sóng, đôi khi leo núi, đôi khi xuất hiện trên bầu trời thành cổ.
Vết thương của Lý Thất Dạ đã lành, sau khi rời khỏi Ngọc Huyết sơn hiếm khi hắn được đi một mình. Lý Thất Dạ chậm rãi đi trong núi sông Ngọc Huyết sơn, ngược dòng bước chân năm xưa.
Mõi khi nhớ đến quá khứ là lòng Lý Thất Dạ nặng trĩu, năm xưa hắn gặp Nhận Nhi tại đây, hắn bồi dưỡng nàng, giữ lại bên mình.
Đoạn thời gian đó ban đầu Lý Thất Dạ không mấy thích thú, trước đó hắn thống ngự nhiều thánh hiền càn quét cửu giới, chi huy các thần vương đồ sát nhiều truyền thừa, chủng tộc. Trận chiến tranh càn quét mãi đến khi dư nghiệt Cổ Minh tộc ngủ đông trên cõi đời mới thôi.
Đối với Lý Thất Dạ thì trận chiến nằm trong tầm tay hắn. Từ trăm ngàn vạn năm nay Lý Thất Dạ trải qua nhiều chiến dịch cực khổ, tham gia chiến dịch bi thảm nhất. Đặc biệt ở thời đại Cổ Minh, Lý Thất Dạ từng bước huyết chiến, vô số người bên cạnh gục ngã nhưng hắn vẫn kiên cường tiến lên.
Cuộc chiến càn quét lần đó đối với Lý Thất Dạ cả đời sống trong chiến tranh thì không xem như chiến dịch lớn. Nhưng trận chiến chảy quá nhiều máu, Lý Thất Dạ ra lệnh một tiếng đồ sát truyền thừa các môn phái nhân tộc, mị linh, Thạch Nhân tộc.
Âu trận chiến Lý Thất Dạ bỗng thấy rất mệt mỏi. Trăm ngàn vạn năm qua đi Lý Thất Dạ đột nhiên cảm thấy mệt. Trong thời đại bi thảm nhất, khó khăn nhất Lý Thất Dạ cũng không thấy mệt mỏi như vậy. Bởi vì thời đại đó kề vai chiến đấu cùng hắn là chư hiền nhân tộc, còn trận chiến này thì hắn chĩa đồ đao vào các tộc nhân tộc.
trận chiến này khiến nhiều người không muốn nhắc đến, nhưng Lý Thất Dạ buộc phải ra lệnh càn quét cửu giới. Lúc ấy không có gì ngăn được quyết tâm của Lý Thất Dạ, không quét sạch dư nghiệt Cổ Minh thì hắn thề không bỏ qua. Hắn mặc kệ dư nghiệt Cổ Minh ngủ đông trong tộc nào, ẩn núp trong phái nào. Chủng tộc, truyền thừa cường đại cách mấy, ai cản đường là Lý Thất Dạ đạp đổ hết.
Khi huyết tẩy thiên hạ Lý Thất Dạ không quên diệt dư nghiệt Cổ Minh. Lý Thất Dạ không muốn trở về thời đại Cổ Minh, để kết thúc thời đại đó phải dùng vô số xương khô đổi lấy. Vì đổi thời đại chư đế, trong vạn tộc bao nhiêu tiên hiền tre già măng mọc, trong bao nhiêu chiến dịch bi thảm mới chấm dứt thời đại Cổ Minh, nghênh đón thời đại chư đế trăm hoa đua nở.