Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 821: Cự Khuyết tam tổ tại website SStruyen.Net
Lúc kết thúc, ba lão nhân bước ra từ chỗ Cự Khuyết thánh địa cắm trại. Khí tượng ngàn vạn, một lão nhân là lão tổ lúc trước đã lộ mặt.
Khi ba lão nhân bước ra, nhiều người biến sắc mặt, bao gồm quỷ tộc. Đám người hút ngụm khí lạnh, vì ba lão nhân này là nhân vật lão tổ.
Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa đi ra, trận thế này khiến lòng người thít chặt. Xem ra Cự Khuyết thánh địa quyết giành lại Đà Sơn Chung của mình.
Dù ba lão tổ đi ra Lý Thất Dạ vẫn ung dung bình tĩnh nói:
– Như thế nào? Định ỷ nhiều hiếp ít sao?
Đối diện ba vị đại hiền Lý Thất Dạ vẫn không kinh không sợ, bình tĩnh tự nhiên.
– Lý đạo hữu, Đà Sơn Chung của chúng ta nên trả lại Cự Khuyết thánh địa, đây là vật tổ truyện.
Một lão tổ cười toe toét nói:
– Nếu Lý đạo hữu đồng ý trả lại thì Cự Khuyết thánh địa chúng ta tuyệt đối không bạc đãi Lý đạo hữu.
Lý Thất Dạ nhìn ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, bật cười.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Không bao giờ. Nếu truyền nhân các ngươi ném thứ này ra hì các ngươi nên hiểu là bánh bao thịt đánh chó. Truyền nhân của các ngươi thua, chỉ có thể trách hắn học nghệ không tinh. Đà Sơn Chung thì . . . Ta tiếp nhận.
Lời Lý Thất Dạ nói làm ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa biến sắc mặt.
Một lão tổ trầm giọng nói:
– Tiểu bối, lùi một bước trời cao biển rộng, thêm một bằng hữu tốt hơn thêm kẻ thù. Đối địch với Cự Khuyết thánh địa chúng ta không phải hành động sáng suốt!
Lý Thất Dạ nhìn ba người, thản nhiên nói:
– Ta không cảm thấy có gì không sáng suốt, dù sao mối thù đã kết, thế nào?
Một lão tổ nét mặt sa sầm nói:
– Tiểu hữu, đại đạo còn dài, ngươi cho rằng mình vô địch thiên hạ sao?
Lão tổ Cự Khuyết thánh địa tiếp tục bảo:
– Nếu tiểu hữu nghĩ mình vô địch thiên hạ thì chúng ta muốn lĩnh giáo thuật vô địch của tiểu hữu một chút!
Lão tổ Cự Khuyết thánh địa nói câu đó làm đám người nhìn nhau. Làm lão tổ đế thống tiên môn lại xin lĩnh giáo vãn bối là chuyện hèn hạ, là ỷ lớn hiếp nhỏ.
Lý Thất Dạ bật cười nhìn ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, nói:
– Muốn lĩnh giáo một chút?
Lão tổ Cự Khuyết thánh địa nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm:
– Không biết tiểu hữu có dám ứng chiến không?
Thật lâu sau lão tổ Cự Khuyết thánh địa chậm rãi nói:
– Tiểu hữu vô địch như thế chắc không khiếp chiến?
Lão tổ khác đệm lời:
– Tiểu hữu là đệ nhất nhân đương thời, gan góc vô song, vô địch trên đời. Nếu tiểu hữu tự nhận mình giữ được Đà Sơn Chung thì ngại gì đấu một trận?
Lão tổ thứ ba tiếp lời:
– Nếu tiểu hữu cảm thấy không thắng chắc thì thôi, mọi người lùi một bước trời cao biển rộng, trả Đà Sơn Chung lại cho Cự Khuyết thánh địa chúng ta. Cự Khuyết thánh địa tuyệt đối sẽ không bạc đãi tiểu hữu.
Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa kẻ tung người hứng, đào hố xúi Lý Thất Dạ nhảy xuống.
Đám người cho rằng Lý Thất Dạ mới thắng lớn, sợ chiến sẽ để lại bóng ma tâm lý. Cách hành động tốt nhất là thừa thắng xông lên, thắng đến cùng, đạo tâm dũng cảm tiến tới.
Nghĩ vậy thì lão tổ Cự Khuyết thánh địa đã đặt cái tròng.
Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa biểu hiện làm đám người Bảo Quy Đạo Nhân cực kỳ bất mãn. Bảo Quy Đạo Nhân hừ mạnh, nhưng bọn họ không lên tiếng, chờ Lý Thất Dạ chỉ thị.
Lý Thất Dạ nhìn ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, hỏi:
– Nói vậy là các ngươi tràn đầy tự tin, cho rằng có thể đánh thắng ta?
– Không dám, không dám, hiện tại trong U Thánh giới có ai không biết, không hiểu uy danh của tiểu hữu?
Lão tổ Cự Khuyết thánh địa cười nịnh:
– Nhưng chúng ta càng tin tiểu hữu vô địch tuyệt đối có thể càn quét hết địch thủ, chúng ta nghĩ tiểu hữu không ngại đánh một trận.
Lão tổ thứ hai nói:
– Nếu chúng ta thua chỉ trách nghệ không bằng người, Cự Khuyết thánh địa sẽ không đòi Đà Sơn Chung nữa. Nếu tiểu hữu thua hy vọng hãy trả lại Đà Sơn Chung cho chúng ta.
Lão tổ thứ ba hát đệm ngay:
– Nếu tiểu hữu sợ chịu thiệt, vì công bằng, mọi người sẽ không dùng đế khí, bí bảo mà dùng bản lĩnh thật sự luận bàn. Chắc tiểu hữu không có ý kiến gì? Đối với tiểu hữu chắc dễ như trở bàn tay, đúng không?
Ban đầu ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa còn hùng hổ giờ đổi sắc mặt, nghe như chỉ là luận bàn thân thiện. Thật ra bọn họ đào cái hố chờ Lý Thất Dạ nhảy vào.
Nhìn hành động của ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, một số người khinh thường. Công bằng gì? Không dùng đế khí, bí bảo gì. Ba lão tổ là đại hiền, lão bất tử sống bao nhiêu năm. Lý Thất Dạ là người trẻ tuổi, dù nghịch thiên cách mấy cũng không thể đánh đồng với đại hiền.
Lý Thất Dạ nhìn ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa, bật cười, thủ đoạn vặt vãnh này không lọt vào mắt hắn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu các ngươi tự tin vậy thì được rồi, ta lièu một lần. Đã đến mức này rồi có kiêu ngạo thêm lần nữa cũng chẳng sao. Ta đứng bên bờ ao không nhúc nhích một ngón tay, các ngươi có giỏi thì qua đây. Nếu các ngươi cướp được thì Đà Sơn Chung thuộc về các ngươi, cả ba cùng lên đi, đỡ lãng phí thời gian của mọi người.
Lý Thất Dạ thốt lời làm ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa biến sắc mặt. Mặc dù ba người đào bẫy cho Lý Thất Dạ nhảy, bọn họ tính kế hắn là một chuyện, bị hắn coi thường lại là chuyện khác.
Lão tổ Cự Khuyết thánh địa khó chịu nói:
– Tiểu hữu tự tin quá, thật lớn lối.
Kẻ hung ác Lý Thất Dạ siêu mạnh, cường đại đến mức khiến người kính sợ, nhưng đó là đối với người trẻ tuổi, cường giả khác. Lão tổ đại giáo thì toàn là lão bất tử sống bao nhiêu năm tháng, chưa chắc sợ Lý Thất Dạ, ít ra tạm thời. Dù gì bọn họ là đại hiền!
Cự Khuyết thánh địa là đế thống tiên môn, lão tổ đế thống tiên môn trải qua vô số sóng gió, sống chết. Vật khổng lồ như bọn họ hôm nay bị một vãn bối xem thường, điều này làm ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa rất khó chịu.
Lý Thất Dạ liếc ba người:
– Tự tin lớn gì? Miễn nói khách sáo đi. Các ngươi quanh co khúc khuỷu nói một tràng nịnh hót chẳng qua là gài bẫy cho ta nhảy vào. Các ngươi không cần mặt mũi thì ta cho các ngươi mãn nguyện. Mọi người đừng tính kế qua lại nữa, ba ngươi lên một lượt đi, các ngươi cướp về được thì Đà Sơn Chung thuộc về các ngươi.
– Tiểu hữu, ngươi nói chuyện phải giữ lời!
Ba lão tổ Cự Khuyết thánh địa cực kỳ bực bội.
Có một lão tổ bắt ngay cơ hội, nhân dịp còn nóng nói:
– Nếu bị thương tiểu hữu thì chúng ta không chịu trách nhiệm, tục ngữ nói đao thương không có mắt . . .
Lý Thất Dạ ngắt lời lão tổ Cự Khuyết thánh địa, phẩy tay nói:
– Được rồi, ta biết các ngươi muốn nói cái gì, miễn nói mấy câu giả mù sa mưa đó đi. Ba ngươi cứ qua đây, ta đứng bên ao chờ các ngươi. Ta không nhúc nhích một ngón tay, các ngươi cướp Đà Sơn Chung hay giết ta được thì Đà Sơn Chung thuộc về các ngươi.
Lý Thất Dạ thốt lời làm đám người ngơ ngác nhìn nhau. Mới rồi Lý Thất Dạ đánh bại Đế Tọa chứng tỏ hắn rất cường đại, siêu nghịch thiên. Nhưng Lý Thất Dạ sắp đối diện ba lão tổ, lại còn xuất thân từ đế thống tiên môn, tồn tại siêu cường đại, đạo hạnh ít nhất là đại hiền bước đầu.