Chương 771: Uy hiếp

Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 771: Uy hiếp tại website SStruyen.Net
Ngũ Tiên Hoàng Tham nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, nếu nó có biểu tình thì lúc này là vẻ mặt tức giận, hay đúng hơn là biểu tình cực kỳ khó xem.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ta có năm cách giết ngươi, nhưng những cách đó rất rắc rối. Ta cũng không muốn ngươi chết, vì vậy chúng ta hãy thẳng thắn đi. Ta đang uy hiếp ngươi. Ta cho ngươi hai lựa chọn, một, từ chối yêu cầu của ta, hai, đồng ý giao dịch với ta.
Lam Vận Trúc đứng bên vách vực, không biết nên nói cái gì. Bây giờ Lam Vận Trúc mới hiểu Lý Thất Dạ là một tên lưu manh và có máu ăn cướp, ai trêu vào hắn, mặc kệ là ai đều rất thảm.
Thần thức Ngũ Tiên Hoàng Tham hỏi:
– Ngươi muốn cái gì?
Nếu Ngũ Tiên Hoàng Tham có vẻ mặt thì chắc chắn cực kỳ khó xem, mặt xanh như tàu lá chuối, giận dữ phát cuồng.
Bản thân chân tiên dược là tồn tại rất cường đại nhưng hôm nay tu sĩ trẻ tuổi bị một nhân tộc nhỏ bé uy hiếp, hơn nữa nó buộc lòng chấp nhận mối uy hiếp đó.
Lam Vận Trúc giật nảy mình, nàng không ngờ Ngũ Tiên Hoàng Tham chấp nhận Lý Thất Dạ uy hiếp, quá khó tin. Lam Vận Trúc rất tò mò, trong quan tài gỗ đó có cái gì mà khiến Ngũ Tiên Hoàng Tham e ngại, sợ hãi như vậy?
Lý Thất Dạ không hề bất ngờ với kết quả này, hắn mỉm cười nói:
– Nếu kêu ngươi đi theo ta thì chắc chắn ngươi sẽ không đồng ý, ta cũng không phải loại người đuổi tận giết tuyệt. Con người ta làm việc rất có tình người, nếu ngươi vui vẻ phối hợp thì ta cũng không dám yêu cầu quá cao. Vẫn như cũ, ta muốn năm nhánh rễ sâm già, năm nhánh ở rễ chính.
Lý Thất Dạ chỉ vào năm nhánh rễ sâm thô nhất trên rễ của Ngũ Tiên Hoàng Tham, rễ to như thế không giống sâm mà càng như năm gốc thần tham. Năm nhánh rễ sâm già lấp lánh ánh sáng thần quang, ngửi một hơi đã làm người lâng lâng.
– Ngươi . . .!
Ngũ Tiên Hoàng Tham tức giận, nếu thấy sắc mặt của nó chắc chắn sẽ là tức giận mặt đỏ gay, bực bội phát điên. Ngũ Tiên Hoàng Tham cảm thấy yêu cầu của Lý Thất Dạ quá đáng, đây là năm nhánh rễ sâm già tốt nhất, một nhánh đổi một giọt ngân hà vạn vật thủy nó cũng không chịu.
– Ngươi có thể suy nghĩ, ngươi hy vọng ta mở quan tài hay dùng năm nhánh rễ sâm già đổi bình an?
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Tất nhiên ngươi còn một lựa chọn nữa là thử tấn công ta, nhưng không biết ngươi có tự tin phá phòng ngự của ta trong vòng một chiêu không? Không phải ta xem thường ngươi, chỉ bằng vào ngươi tuyệt đối không phá được phòng ngự của ta!
Ngũ Tiên Hoàng Tham nhìn tứ chiến đồng xa chằm chằm, nó từng có ý định công kích Lý Thất Dạ nhưng như hắn đã nói, nó không cách nào công phá tứ chiến đồng xa trong vòng một chiêu. Nếu Ngũ Tiên Hoàng Tham không phá được tứ chiến đồng xa thì kết quả rất tệ cho nó.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Nếu ngươi không công phá được thì ngại qua, chắc chắn ta sẽ mở nắp quan tài ra. Chỉ một khe hở sẽ không là chuyện tốt với ngươi, ngươi hiểu cảm giác ác mộng đó như thế nào.
Ngũ Tiên Hoàng Tham im lặng, nó hối hận thắt ruột. Nếu biết kết cục như vậy ngay từ đầu Ngũ Tiên Hoàng Tham đã giao dịch với Lý Thất Dạ, ít ra nó đổi về được một giọt ngân hà vạn vật thủy.
– Cầm đi!
Ngũ Tiên Hoàng Tham hái xuống năm nhánh rễ sâm già nhất, thần thức quét qua vô cùng tức giận, căm hận phát cuồng.
Năm nhánh rễ sâm rơi vào tay Lý Thất Dạ thật như năm gốc thần tham, tham vương ba trăm năm hay tham tổ đều không sánh bằng một nhánh rễ.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm cất năm nhánh rễ sâm già:
– Chúng ta giao dịch rất vui vẻ.
Tuy đây chỉ là rễ sâm nhưng đó là rễ sâm già nhất của Ngũ Tiên Hoàng Tham, dược hiệu làm người run sợ hơn cả một gốc tham tổ.
Một nhánh rễ sâm như thế làm tiên đế thèm nhễu nước miếng, thứ đó quá nghịch thiên, so với rễ sâm này thì dược vương gì đều là mây bay.
Ngũ Tiên Hoàng Tham phớt lờ Lý Thất Dạ, nó bị hắn trấn lột năm nhánh rễ sâm già nhất làm nó tức giận phát điên. Ngũ Tiên Hoàng Tham biến thành phượng hoàng ngồi trong ổ.
Lý Thất Dạ cưỡi tứ chiến đồng xa quay về vách vực, đưa một nhánh rễ sâm cho Lam Vận Trúc.
Lý Thất Dạ nói:
– Tặng nàng.
Lam Vận Trúc sững sốt:
– Cho ta?
Thứ này không tầm thường, đây là rễ sâm chân tiên dược, rễ sâm già nhất. Một nhánh rễ sâm là cơ duyên lớn nhất, thứ này khiến lão bất tử chôn dưới lòng đất hay tồn tại trong truyền thuyết điên cuồng vì nó.
Một nhánh rễ sâm thế này nếu truyền ra sẽ khiến cửu giới dấy lên gió tanh mưa máu, giá trị không thua gì một đế khí. Đối với người hấp hối thì giá trị của nhánh rễ sâm tu sĩ trẻ tuổi quý giá hơn cả tiên đế chân khí.
– Cầm đi, không chừng khi nàng lên đỉnh cao sẽ cần dùng nó, có ngày nó cứ mạng nàng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhớ kỹ, không được nói cho ai biét thứ này, dù là người thân cũng không được.
Lam Vận Trúc hít sâu, nàng thấy qua vô số báu vật cũng không kiềm được nỗi lòng kích động.
Một lúc lâu sau Lam Vận Trúc trịnh trọng cất nhánh rễ sâm già đi, mở miệng nói:
– Yên tâm, việc này chỉ có ngươi biết ta biết, trời biết đất biết.
Lam Vận Trúc hiểu rằng chuyện này nghiêm trọng, chân tiên dược khiến tồn tại trong cửu thiên thập địa điên cuồng. Vì thứ này, phụ tử có thể xích mích, sư đồ tàn sát nhau.
Lam Vận Trúc hét to với Ngũ Tiên Hoàng Tham biến thành phượng hoàng:
– Được rồi, bây giờ ta vì tốt bụng nên nhắc nhở ngươi hãy tạm rời khỏi đây, không thì ta không dám chắc ngươi có bị nguy hiểm gì không.
Thần thức Ngũ Tiên Hoàng Tham hỏi:
– Ngươi muốn làm gì?
– Mở quan tài.
Lý Thất Dạ mỉm cười chỉ tòa Hỏa Thần hành cung ẩn trong hỗn độn đáy sào:
– Ta muốn trấn áp mộc các, ta cần lấy đi thứ trong đó.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Ngũ Tiên Hoàng Tham hoảng sợ giật mình kêu lên:
– Ngươi bị điên!
Thần thức Ngũ Tiên Hoàng Tham quát to:
– Ngươi có biết thứ đó là cái gì không?
– Với ta thì thứ gì không quan trọng, quan trọng là bây giờ ta muón nó.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nên ta muốn trấn áp ngọn nguồn hỗn độn.
Thần thức Ngũ Tiên Hoàng Tham lạnh lùng nói:
– Ngươi không trấn áp nó được!
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nếu ta mở một nửa mộc quan thì sao? Ta không cần trấn áp nó quá lâu, chỉ cần trấn áp nó một giây là quá đủ.
Thần thức Ngũ Tiên Hoàng Tham vội nói:
– Mở một nửa mộc quan? Ngươi bị điên? Ngươi cảm thấy ngươi có thể sống tiếp không?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Ngươi sai rồi, nếu ta thật sự muốn làm liều thì dù mở hết mộc quan ra cũng có cơ hội sống sót chứ đừng nói là chỉ mở một nửa.
Ngũ Tiên Hoàng Tham nhìn bộ dáng Lý Thất Dạ không giống nói đùa, nó bay ra khỏi sào gỗ, cách sào gỗ xa thật xa. Ngũ Tiên Hoàng Tham quan sát sào gỗ từ xa.
Lý Thất Dạ nghiêm túc nói với Lam Vận Trúc:
– Nàng rời khỏi đây, đi xuống núi, cách xa đừng tới gần, nếu không sẽ không ai bảo vệ nàng được.
Lam Vận Trúc thấy Lý Thất Dạ nghiêm tuc thì khẽ bảo:
– Ngươi nhớ cẩn thận.
Lam Vận Trúc dứt khoát quay người đi.

Prev
Next