Chương 744: Báu vật trấn cảnh

Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 744: Báu vật trấn cảnh tại website SStruyen.Net
Kiếp này Lý Thất Dạ có được cây khô, rốt cuộc hắn có cơ hội nếm thử. Lý Thất Dạ không quá chắc chắn, vì quyển sách tồn tại chỉ do phỏng đoán, chủ nhân Tổ Lưu cũng không dám chắc.
Bí cảnh trong đệ nhất hung mộ có lẽ chỉ có một, hoặc hai, ba. Tóm lại Lý Thất Dạ không mấy tự tin, nhưng quyển sách đáng giá đánh cược.
Trời không phụ lòng người, như Lý Thất Dạ nghĩ, trong bí cảnh giấu quyển sách này, truyền thuyết là thật, bí mật bên trong quyển sách cũng thật.
Dạ Dương Quy leo lên bờ, Lý Thất Dạ vội cầm quyển sách ngay. Lý Thất Dạ luôn bình tĩnh không kiềm được kích động, hắn vuốt ve quyển sách, rất chân thật.
Lý Thất Dạ rung động nói:
– Đúng thật là nó, trời không phụ lòng người!
Toán Thiên Đạo Nhân kích động hỏi:
– Đây là sách quý gì?
Toán Thiên Đạo Nhân không biết nó là sách gì, gã chỉ biết quyển sách này rất ghê gớm, rất kinh người.
Lý Thất Dạ hít sâu, cất quyển sách đi. Mệnh cung trướng ra hút cây khô vào. Nhìn cơ thể Dạ Dương Quy nứt nẻ, Lý Thất Dạ lấy bảo bình nhỏ một giọt ngân hà vạn vật thủy vào miệng nó ngay.
Dạ Dương Quy nuốt giọt ngân hà vạn vật thủy vào, tinh thần phấn chấn. Nhờ dược lực của ngân hà vạn vật thủy khiến vết thương bắt đầu khép lại.
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi phá của quá, một giọt đã hù chết người, lại cho thêm một giọt! Ngươi muốn hù chết người trong thiên hạ sao?
Không thể trách Lam Vận Trúc, nếu người ta thấy Lý Thất Dạ dùng hai giọt ngân hà vạn vật thủy đút cho một con rùa thì sẽ điên, hận mình không thể biến thành con rùa.
Toán Thiên Đạo Nhân thì cười khổ. Tu sĩ trong thiên hạ không có mấy ai sánh bằng con rùa này, không có tu sĩ nào từng hưởng ngân hà vạn vật thủy nhưng con rùa được đến hai giọt.
Nếu tu sĩ trong thiên hạ biết không chừng tức giận lấy cọng mì ra treo cổ tự sát, cho dù là thiên tài cũng không tốt số bằng con rùa này. Một con rùa uống hai giọt ngân hà vạn vật thủy.
Toán Thiên Đạo Nhân đã chết lặng trước thói xa xỉ của Lý Thất Dạ. Truyền nhân đế thống tiên môn, cậu ấm cô chiêu đại giáo cường quốc gì đó xa xỉ không bằng một móng út của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đây là công của nó, xứng đáng.
Lý Thất Dạ vỗ Dạ Dương Quy:
– Hiện tại ngươi tự do, đến lúc ta sẽ kêu ngươi thả về Dạ Hải.
Dường như Dạ Dương Quy nghe hiểu lời Lý Thất Dạ, nó vui vẻ dụi vào hắn. Chân mày Lý Thất Dạ giãn ra, thu về pháp tắc thần liên khóa người nó.
Lý Thất Dạ có được quyển sách không bao lâu.
Ong ong ong ong ong!
Ven hồ dâng lên một đạo đài, đạo môn từ từ mở ra, đây là lúc bọn họ nên đi.
Lý Thất Dạ nhìn đạo môn mở, nói với Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân:
– Chúng ta đi, tới lúc vào năm mộ vực rồi.
Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân đi theo Lý Thất Dạ dứt khoát vào đạo môn. Trước mắt tối sầm, bọn họ bị đạo môn truyền tống ra khỏi bí cảnh.
Ba người bị truyền tống đi chỗ khác.
Lam Vận Trúc giương mắt nhìn lại, nơi này núi cao trập trùng rất hùng vĩ, núi cao phần lớn do đá hợp thành, có núi cao chỉ là một tảng đá.
Bởi vậy hình dạng núi khá lạ, có như quả trứng, có như cây cột, có hai, ba tảng đá xếp vào nhau tựa cánh cửa khổng lồ.
Đứng ở chỗ này làm người ta có ảo giác trừ đá ra không còn gì khác, đây là thế giới đá.
– Dao động kim thạch thật mãnh liệt.
Lam Vận Trúc đứng cảm nhận hơi thở dao động khác lạ, giật mình kêu lên:
– Chẳng lẽ chỗ này chuyên sinh sản bảo kim thần thạch sao?
– Nàng nói đúng rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trong đệ nhất hung mộ có năm mộ vực, mỗi mộ vực khác nhau. Đời sau có người chia năm mộ vực thành năm đại vực kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Nơi nàng đang đứng được người gọi là kim vực.
Toán Thiên Đạo Nhân thầm lấy làm lạ:
– Ngũ hành đại vực sao?
Đệ nhất hung mộ khác với Toán Thiên Đạo Nhân tưởng tượng.
Lý Thất Dạ nói:
– Có thể nói thế này, năm mộ vực có đặc điểm riêng, ví dụ kim vực này. Nó chuyên chuyên sinh sản bảo kim thần thạch, nếu muốn tìm đại đạo bảo kim hoặc thiên mệnh chân thạch thi vào kim vực là chính xác. Nơi này có đại đạo bảo kim, thiên mệnh chân thạch tốt nhất thế gian.
Lý Thất Dạ ngừng một lúc, tiếp tục bảo:
– Nếu muốn tìm các loại linh dược đan thảo, thậm chí dược vương trong truyền thuyết thì đi mộc vật, chỗ đó có nhiều linh dược đan thảo nhất. Mộc vực tụ tập linh dược đan thảo tốt nhất thế gian.
– Nơi này không phải là đệ nhất hung mộ sao?
Lam Vận Trúc mở miệng hỏi:
– Chỗ này không có ngôi mộ nào sao lại gọi là đệ nhất hung mộ?
– Muốn tìm mộ?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đi thổ vực, chỗ đó có mộ nàng muốn, toàn là mộ nàng không thể tưởng tượng. Nhưng muốn đi thổ vực phải chuẩn bị trước, tốt nhất dành cho cuối cùng.
Toán Thiên Đạo Nhân tò mò hỏi:
– Tại sao?
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Thổ vực được gọi là đệ nhất mộ trong đệ nhất hung mộ, hay còn gọi là trung ương vực. Tuy rằng năm đại vực không nối liền với nhau nhưng bốn đại vực khác quay quanh thổ vực. Đệ nhất hung mộ là nguy hiểm nhất, muốn được kỳ ngộ trong ngôi mộ nào đó phải chuẩn bị tâm lý chín chết một sống. Nếu đi vào và sống sót trở ra thì chắc chắn được tạo hóa lớn, đương nhiên đa số người chết trong đó. Mười người đi vào một người khó mà sống đi ra. Nói chín chết một sống là nhẹ, chính xác hơn là vạn chết một sống.
Lam Vận Trúc hỏi:
– Thổ vực nguy hiểm vậy sao? Hay là có quỷ?
– Ha ha ha, quỷ?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu quỷ gióng như quỷ tộc thì không đáng sợ chút nào. Khi nàng vào một ngôi mộ sẽ biết quỷ đáng sợ nhất trên đời là cái gì.
Toán Thiên Đạo Nhân tò mò hỏi:
– Thật sự có quỷ sao?
Tuy người đời gọi Quỷ Tiên tộc là quỷ tộc nhưng Quỷ Tiên tộc chưa bao giờ thừa nhận chính mình là quỷ. Thật ra bọn họ đúng là không phải quỷ, bọn họ là sinh linh có máu có thịt.
Thế gian có người gọi vài thứ là quỷ, như chấp niệm trong quỷ tộc, nhưng đó không phải quỷ thật sự. Chúng chẳng qua là chấp niệm không chịu tan biến, hoàn toàn khác với quỷ mà người đời tưởng tượng.
Cái gị là quỷ thật chưa từng có ai nghe nói qua. Tu sĩ không tin có quỷ tồn tại, tựa như không tin trên đời có tiên nhân.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Cái này thì . . .
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:
– Trên đời có quỷ thật không thì khó nói, nếu muốn biết cứ đi thổ vực tìm một ngôi mộ. Nếu có cơ hội bò vào đó không chừng sẽ gặp quỷ thật.
– A, thôi đi.
Toán Thiên Đạo Nhân giật nảy mình, lạnh sống lưng, cảm giác ớn lạnh như bị quỷ nhìn.
Lý Thất Dạ bật cười, ngước lên nhìn phương xa. Đến kim vực làm Lý Thất Dạ muốn tới một chỗ khác, hắn biết có một thứ mãi mà không lấy được, hắn có thể thử một lần.
Trong khi Lý Thất Dạ nhìn phương xa, Toán Thiên Đạo Nhân lấy một mai rùa ra lắc.
– Ngươi lại muốn tính cái gì?
Lý Thất Dạ nhìn Toán Thiên Đạo Nhân mắc bệnh nghề nghiệp, hỏi:
– Ngươi định tính đệ nhất hung mộ sao?
– A . . .

Prev
Next