Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 740: Tạo hóa lớn trong truyền thuyết tại website SStruyen.Net
– Được rồi, trong tính quái học của các người có một câu là có gan mới làm giàu, mặc kệ bản thân ngươi chịu nổi hay không, có cơ duyên lấy trước nói sau. Có tồn tại vô địch nào sẽ thuận buồm xuôi gió? Người lên đỉnh cao đều trải qua thử thách sống chết, trải qua vô số máu tươi tẩy lễ.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Như ngươi nói, trước kia hễ bước ra khỏi cửa là ngươi sẽ tính một quẻ. Trong thế đạo này, ngươi khỏi ra ngoài, cứ co đầu rút cổ trong nhà là an toàn nhất.
– A . . .
Toán Thiên Đạo Nhân gãi đầu, ngẫm nghĩ nói:
– Đại nhân nói rất có lý. Ha ha, ta thói quen tính quẻ, tật này không đổi được.
Toán Thiên Đạo Nhân hỏi:
– Đại nhân, nên làm sao lấy tạo hóa lớn chỗ này?
– Chỉ cần ngươi có một thứ là sẽ vào được, hoặc nênn ói được bí cảnh mặc nhận sẽ được tạo hóa lớn nơi này. Có một cách đơn giản nhất là trực tiếp nhảy vào. Nếu tốt số, ví dụ chân mệnh thiên tử, chân long thiên tử không chừng được bí cảnh chấp nhận, trực tiếp nhảy vào hồ có tạo hóa lớn sẽ được thứ bên trong.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng ngươi hãy suy nghĩ kỹ, néu ngươi trực tiếp nhảy vào, xác suất chết trong đó lớn hơn sống trở ra rất nhiều.
Lam Vận Trúc giật mình kêu lên:
– Chẳng phải ngươi nói bí cảnh sẽ không có nguy hiểm gì sao? Tại sao nhảy vào trong hồ sẽ chết? Vậy nói gì đến có tạo hóa?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Muốn có được báu vật trấn cảnh không dễ dàng, muốn được tạo hóa khác thì lại là chuyện khác.
Toán Thiên Đạo Nhân hít sâu, nói:
– Được, để tiểu nhân đoán một quẻ xem là vật gì được bí cảnh công nhận.
Toán Thiên Đạo Nhân không đổi được thói quen nghề nghiệp.
Rào rào! Rào rào! Rào rào!
Toán Thiên Đạo Nhân lắc mai rùa, tiếng ngân trong trẻo vang lên, biểu tình nghiêm túc trang trọng.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Toán Thiên Đạo Nhân trút hết mai rùa xuống đất định tính xem làm sao chiếm được tạo hóa lớn.
Răng rắc!
Mai rùa vừa rơi xuống đất thì nứt vỡ hết.
Toán Thiên Đạo Nhân như bị búa to đập vào ngực thụt lùi mấy chục bước, mặt trắng bệch, người run rẩy.
Thay đổi đột nhiên làm Lam Vận Trúc hết hồn, giật mình hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Thứ trong đó không tính được.
Mặt Toán Thiên Đạo Nhân không còn chút máu:
– Trời phạt!
Hai tay Toán Thiên Đạo Nhân run rẩy không dám tính quẻ nữa, gã là Tâm quỷ tộc nhân nên biết trời phạt có ý nghĩa gì.
Toán Thiên Đạo Nhân khó khăn hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, khom người hướng Lý Thất Dạ:
– Đại nhân có thể thành toàn, ta là vô cùng cảm kích, chỉ tiếc ta không sở hữu thứ này nổi. Không chừng nó sẽ gây ra tai họa ngập đầu cho Tâm quỷ tộc.
Lam Vận Trúc thấy Toán Thiên Đạo Nhân sợ hãi thì rung động hỏi:
– Trời phạt đáng sợ như vậy sao?
Toán Thiên Đạo Nhân cười khổ nói:
– Đây mới chỉ là trời cảnh cáo. Nếu ta cứng rắn tính quẻ thì kết cuộc sẽ như lão tổ Tâm quỷ tộc, không chỉ ta bị đánh chết, Tâm quỷ tộc sẽ gặp thiên lôi. Những thứ kia siêu nghịch thiên, ta nghĩ ta không thể chiếm thứ như thế được, dù có cơ duyên sở hữu chưa chắc là phúc.
Lam Vận Trúc hỏi Lý Thất Dạ:
– Còn ta thì sao? Ngươi cảm thấy ta có thể lấy nó không? Hoặc ta có phúc hưởng báu vật trấn cảnh đó không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nàng sao? Với nội tình Thiên Lý Hà, nói theo tính quái thì nàng có phúc hưởng. Nhưng nàng có biết làm sao lấy được tạo hóa đó không?
Lý Thất Dạ chỉ vào Toán Thiên Đạo Nhân:
– Như hắn là vô tâm kính tính sư không sợ chết tính quẻ không chừng sẽ tính được chút huyền cơ, nàng thì không biết gì.
Lý Thất Dạ nháy mắt với Lam Vận Trúc:
– Đây cũng là lý do tại sao ta cho hắn cơ hội. Người ngoài không biết được, chỉ có vô tâm kính tính sư của Tâm quỷ tộc mới có cơ hội nhất định tính ra.
Lam Vận Trúc nhìn Toán Thiên Đạo Nhân:
– Vô tâm kính tính sư?
Lam Vận Trúc giật mình kêu lên:
– Truyền thuyết vô tâm kính tính sư là thần đồng tính quẻ bẩm sinh của Tâm quỷ tộc các người.
– Bẩm Lam tiên nữ, đúng vậy, ta là trời sinh không tâm kính, được trời thương.
Toán Thiên Đạo Nhân không dám khoe khoang, trả lời thật:
– Bẩm sinh là thần đồng tính quẻ chưa chắc là chuyện tốt.
Mọi người đều biết Tâm quỷ tộc bẩm sinh có tâm kính, nhưng Toán Thiên Đạo Nhân trời sinh không tâm kính. Trong Tâm quỷ tộc, có người bẩm sinh không có tâm kính, nhưng người như vậy đa số không thể trở thành tính sư. Tuy nhiên có xác xuất nhất định loại người này trời sinh là thần đồng tính quẻ, được gọi là vô tâm kính tính sư. Trong Tâm quỷ tộc, vô tâm kính tính sư từ khi sinh ra đã định sẵn là đại sư chiêm tinh lợi hại.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Cho nên vô tâm kính tính sư như hắn có xác suất nhất định bặc tính huyền cơ, nàng thì không thể, trừ phi có một thứ.
Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, cười yêu kiều, một phần quyến rũ, ba phần nghịch ngợm, sáu phần động lòng người.
Lam Vận Trúc nói:
– Vậy ngươi nói tạo hóa này cho ta đi, hoặc ngươi lấy giúp ta là được.
– Xin lỗi, tạo hóa này nàng phải tự mình đi lấy.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Ta mang nàng đến đây đã là tạo hóa.
Lam Vận Trúc cáu kỉnh dùng khuỷu tay thọt Lý Thất Dạ, trừng hắn:
– Keo kiệt, không nói thì thôi.
Lý Thất Dạ cười nói với Toán Thiên Đạo Nhân:
– Ngươi có xác xuất nhât định, nếu tính ra áo nghĩa chung cực thì ngươi không cần làm gì cũng có được nó. Đây xem như trời yêu thương vô tâm kính tính sư, cho ngươi bẩm sinh có năng lực thần đồng.
– Đa tạ đại nhân ưu ái.
Toán Thiên Đạo Nhân biết chừng mực, nói:
– Nếu không có mạng thì được báu vật vô hượng cũng vô dụng. Tiểu nhân không có phúc hưởng báu vật quý giá như vậy.
– Hừ! Được rồi, bỏ báu vật trấn cảnh này đi.
Lam Vận Trúc dỗi nói:
– Thứ này ngươi tự mình loay hoay đi, ta lây tạo hóa khác. Mau cho ta biết làm sao để lấy tạo hóa khác?
Lý Thất Dạ cười chỉ vào tinh linh bí cảnh ngủ say bên bờ hồ, nói:
– Tìm bọn họ, đánh thức họ dậy là được. Các người có thể chọn một tinh linh bí cảnh, lấy đồ vật giao dịch. Đươc đến thứ gì thì phải xem vận may của mình.
Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân nhìn các tinh linh bí cảnh ngủ say bên bờ hồ, bọn họ như tảng đá tròn xoe không nhúc nhích.
Lam Vận Trúc nhìn đám tinh linh bí cảnh ngủ say, hỏi:
– Lấy cái gì đổi?
Lý Thất Dạ trả lời:
– Rất giản đơn, bọn họ thích thứ vàng óng nhất. Lấy cái gì vàng rực ra mặc bọn họ chọn lựa, nếu các người có hoàng kim càng tốt, bọn họ thích hoàng kim.
Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân câm nín. Trong mắt người phàm thì hoàng kim là thứ rất ghê gớm, nhưng nó là đồng nát trong mắt tu sĩ. Vì tu sĩ, đặc biệt là cường giả không cần thứ người phàm sử dụng.
Nếu nói những tán tu, đặc biệt các tán tu nhỏ thường xuyên xen lẫn trong thế gian hồng trần thì túi tiền đựng rất nhiều hoàng kim. Nhưng bất hạnh là Lam Vận Trúc xuất thân đế thống tiên môn, nàng không có thứ như thế.