Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 679: Giằng co tại website SStruyen.Net
Lý Thất Dạ không trả lời, hắn ôm Thu Dung Vãn Tuyết đi trên mặt biển. Hai người tới gần biển hoàng kim không hề bắt mắt.
Nơi này sắp thành chợ chiều, nhiều tu sĩ trẻ tuổi tụ tập tại đây. Vì mọi người chờ quá lâu nên nhiều người lấy lâu vũ cổ điện ra cắm trại. Mọi người tính đánh trận lâu dài, chờ trận chiến kết thúc.
Lúc này trên mặt biển có nhiều bảo thuyền neo đậu nhất. Bảo thuyền lớn thì kích cỡ bằng một thành trấn. Bảo thuyền nhỏ cỡ chiếc thuyền con. Thường có lâu vũ cổ điện xen lẫn trong bảo thuyền.
Mọi người cắm trại, thậm chí liên hợp thành phe cánh tụm năm tụm ba chia lãnh thổ.
Tu sĩ trẻ tuổi cắm trại tại đây nhưng cách xa chiến trường, không ai muốn đến gần khu vực biển hai phe đối chọi. Chiến tranh giữa vua cá nuốt trời và bóng đen khổng lồ quá đáng sợ, vừa ra tay là trời sập đất nứt, không ai dám tới gần.
Ở lại lâu nên vài tu sĩ bày hàng rao bán trên mặt biển.
Có thể nói khu vực biển cực kỳ náo nhiệt, trừ tu sĩ tốp năm tốp ba thảo luận còn có vài tu sĩ tìm khu vực bày hàng, bán hàng như trong thành trấn.
Hiếm khi tu sĩ từ khắp nơi đổ về, đúng là thời cơ tốt để buôn bán. Nhiều quầy hàng dắt khách.
Một số tu sĩ trẻ tuổi chờ chán.
Có tu sĩ oán trách:
– Hai thủ lĩnh đã mười ngày không ra tay, cứ giằng co thế này thì biết chờ chiến tranh tới bao giờ?
Nhiều tu sĩ rất có kiên nhẫn:
– Trời biết, nhưng vì núi báu chỉ đành chờ. Từ trăm ngàn vạn năm nay Phong Đô thành bị người lật tung cũng không thấy núi báu đâu, bây giờ nơi duy nhất có khả năng xuất hiện núi báu là bờ bên kia.
Có tu sĩ ôm mộng phát tài:
– Sợ gì? Chờ chiến tranh kết thúc đi theo sau cá Dạ Dương, tập kích nó, không chừng sẽ vớt được mấy chục vạn cá Dạ Dương là giàu to. Nhiều cá Dạ Dương như vậy muốn đổi cái gì tùy thích, ta nhìn trúng một khối thiên âm địa thạch trong Trung thành nhưng tiếc là quỷ sứ kia chắc giá ba trăm cá Dạ Dương. Ta đang chờ cơ hội này để phát tài to.
Một số tu sĩ chờ mất kiên nhẫn quay đầu lên bờ, tìm chìa khóa đệ nhất hung mộ trong truyền thuyết.
Không ai biết dù bọn họ đào ba thước đất Phong Đô thành cũng không lấy được chìa khóa đệ nhất hung mộ, vì hiện tại chìa khóa nằm trong tay Lý Thất Dạ.
Đi trong khu vực biển, nhìn các chiếc bảo thuyền, Thu Dung Vãn Tuyết tập trung chú ý vào hai phe giằng co phía xa.
Thu Dung Vãn Tuyết nhỏ giọng nói:
– Tại sao chủ nhân Tổ Lưu không đến đây?
Quỷ sứ không tới được nhưng chủ nhân Tổ Lưu là người sống, hơn nữa Tổ Lưu cai quản Phong Đô thành. Bây giờ chỗ này xảy ra đại chiến kinh thiên, chủ nhân Tổ Lưu không có động tĩnh gì làm Thu Dung Vãn Tuyết thầm thắc mắc.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đây chỉ là chiến tranh nhỏ, không thay đổi được gì. Nơi này bị Tiểu Quỷ phá cách cục, cá Dạ Dương, lái đò buộc phải chiến đấu.
Thu Dung Vãn Tuyết hút ngụm khí lạnh:
– Đây chỉ là chiến tranh nhỏ?
Ai đều nhìn ra bóng đen khổng lồ, vua cá nuốt trời sâu không lường được, tồn tại hái sao bắt trăng. Chiến tranh giữa hai phe hủy thiên diệt địa, dù tu sĩ trẻ tuổi cường đại ở trước mặt vua cá nuốt trời, bóng đen khổng lồ chỉ như con kiến.
Chiến tranh như thế bị gọi là nhỏ?
Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:
– Còn chiến tranh lớn thì sao?
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Chiến tranh lớn?
Lý Thất Dạ nhìn hai phe giằng co phương xa, trả lời:
– Chiến tranh lớn thì thuộc loại đâm thủng trời. Cuộc chiến chiến tranh lớn bùng nổ, vua cá, quỷ ảnh chỉ là tiểu nhân vật tiên phong.
Thu Dung Vãn Tuyết giật nảy mình, nàng cảm thấy bóng đen khổng lồ, vua cá nuốt trời đã vô địch. Dù là thánh tôn, thánh hoàng ở trước mặt bóng đen khổng lồ, vua cá nuốt trời chỉ có con đường chết, nhưng tồn tại vô địch như thế chẳng qua là tiểu nhân vật?
Thu Dung Vãn Tuyết rung động nói:
– Đây . . . Chỉ là tiểu nhân vật? Vậy . . . Là tồn tại gì nắm giữ một trận đại chiến?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Chờ đi, sẽ có ngày nàng nhìn thấy trận chiến đó. Khi ngày ấy đến, vạn tộc U Thánh giới tự cầu nguyện cho mình, đó sẽ là chiến tranh rất khốc liệt.
Lòng Thu Dung Vãn Tuyết lạnh lẽo, nghe Lý Thất Dạ nói làm nàng thấy bất an.
Lý Thất Dạ ôm Thu Dung Vãn Tuyết đi trên biển, bọn họ đi không bao xa có một người trẻ tuổi đến gần.
Bộ dáng người trẻ tuổi như thư sinh, dáng vẻ phong lưu, nhưng gã không yếu đuối chút nào. Sau lưng người trẻ tuổi là các thần ảnh như có thần linh hộ đạo cho gã, thần quang bắn ra từ người gã, thần âm vang lên như có chư thần giảng dạo cho gã.
Thanh niên nhìn Lý Thất Dạ, chắp tay nói:
– Chắc vị này là Lý Thất Dạ đạo hữu tiếng tăm lừng lẫy?
Lý Thất Dạ nhìn thanh niên, không tỏ vẻ gì.
Thu Dung Vãn Tuyết giật nhẹ tay áo Lý Thất Dạ, nhỏ giọng nói:
– Là Bách Gia Chư Tử!
Bách Gia Chư Tử, hoàng tử Chư Thần quốc, thiên tài nổi tiếng trong Tây Thủy Thương.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi gần dó trông thấy hai người thì chấn động.
Có người nhỏ giọng nói:
– Bách Gia Chư Tử đang lôi kéo người vào trận doanh của mình.
– Đó là Lý Thất Dạ kẻ hung dữ thế hệ mới, một hơi giết Ma Lợi Đao, Dạ Sát. Hèn gì Bách Gia Chư Tử tự mình đến lôi kéo.
Lý Thất Dạ nhìn Bách Gia Chư Tử, hỏi:
– Có chuyện gì?
Bách Gia Chư Tử rất khách sáo, nói thẳng:
– Ta nghĩ Lý đạo hữu cũng muốn đến bờ bên kia, Lý đạo hữu cũng thấy thế cục hiện giờ. Muốn một mình một người đi qua là chuyện không thể nào, hay mọi người cùng hợp tác?
Lý Thất Dạ biếng nhác nói:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ không có hứng thú kết minh, nếu hắn muốn đi thì có nhiều cách.
Bách Gia Chư Tử thuyết phục Lý Thất Dạ:
– Lý đạo hữu chưa biết sao? Chúng ta đã có hàng trăm tuấn kiệt trẻ tuổi kết minh, toàn là cường giả nổi tiếng hiện giờ. Chúng ta có Cự Khuyết thánh tử dẫn đầu, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định là có thể đến bờ bên kia.
Lúc này nhiều tu sĩ trẻ tuổi liên minh, muốn tập hợp sức mạnh lại cùng nhau vượt qua cửa khó. Trong đó có hai liên minh lớn nhất do Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử dẫn đầu.
Điều này chẳng có gì lạ. Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử một xuất thân từ Cự Khuyết thánh địa, một xuất thân từ Trùng Hoàng đế thống, bọn họ là truyền nhân của đế thống tiên môn. Đế thống tiên môn là nổi bật nhất các người trẻ tuổi, có thể nói Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử là lãnh đạo trong tu sĩ trẻ tuổi.
Với thân phận, địa vị của Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử ra mặt kêu gọi, thiên tài cỡ Bách Gia Chư Tử, Quỷ Tăng đều vui vẻ tham gia liên minh.
Lý Thất Dạ giết Ma Lợi Đao, Dạ Sát nên tụ tập được nhiều uy danh, trận doanh Bách Gia Chư Tử vui vẻ vươn ra cành ô – Liu.
Lý Thất Dạ chỉ cười, lắc đầu, nói:
– Xin nhận ý tốt, con người ta thích một mình hơn.
Bách Gia Chư Tử không chết tâm:
– Lý đạo hữu, tục ngữ nói đúng, người nhiều lực lượng lớn. Sợ là không ai một mình vượt qua cửa ải khó khăn này được, liên minh chúng ta có cao thủ như Quỷ Trùng Ma Tử cố gắng xoay chuyển, sao Lý đạo hữu không hợp tác với chúng ta? Mọi người chăm sóc cho nhau, tất cả đều có ích.