Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 670: Chuyện quá khứ như làn khói tại website SStruyen.Net
Chủ nhân Tổ Lưu nói:
– Chuyện của ta, tự ta lo.
Lý Thất Dạ nói:
– Nhưng lần này là cơ hội, ngươi không cảm thấy sao? Ta muốn làm một vố lớn. Đầu tiên ngươi phải nói cho ta về Dạ Hải, ta muốn biết tình huống cụ thể và muốn mượn một thứ từ tay ngươi.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Chìa khóa đệ nhất hung mộ đúng không?
Lý Thất Dạ nói nhiều nhưng có vẻ chủ nhân Tổ Lưu không nguôi giận.
– Không.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Với tình cảm của hai tay, ngươi đừng nói cho mượn chìa khóa đệ nhất hung mộ, hay ngươi trực tiếp cho ta luôn? Lần này xem như ta mặt dày tìm ngươi.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng hỏi:
– Sao mấy lần trước ngươi không mặt dày?
Lý Thất Dạ cười gượng:
– Cái này . . . Sau khi xảy ra chuyện đó ta biết ngươi không thích ta, hơn nữa ta khá bận, đến đi vội vàng nên không rảnh ôn chuyện cùng bằng hữu cũ.
Chủ nhân Tổ Lưu cười nhạt, lạnh lùng nói:
– Ngươi muốn mượn đồ nên mới mặt dày tới tìm ta đúng không?
Lý Thất Dạ cười gượng, xoa tay nói:
– Ngươi nên biết rằng chuyến này ta định làm mẻ lớn, cần vài đòn sát thủ. Ta đã gom được vài thứ nhưng chuyện này không dễ dàng. Ta muốn đánh mở chỗ kia, có một số bí mật không giấu được, nên ta muốn mượn đồ của ngươi để có nắm chắc hơn.
Chủ nhân Tổ Lưu im lặng, hoặc nên nói gã không nghe lọt tai lời Lý Thất Dạ nói.
Thấy chủ nhân Tổ Lưu im lặng thật lâu, Lý Thất Dạ khẽ thở dài:
– Thôi, không được thì thôi, ta khôngquấy rầy ngươi ngủ say vĩnh hằng. Dù sao thời gian là tất cả với ngươi.
Lý Thất Dạ định xoay người đi.
Lý Thất Dạ vừa bước ra ngưỡng cửa, chủ nhân Tổ Lưu mở miệng nói:
– Ngươi nên biết rằng ngươi đang tìm chết, một con đường chết!
Lý Thất Dạ xoay người, nhoẻn miệng cười, lắc đầu, nói:
– Ta không cho là như vậy, ngươi nên biết ta chuẩn bị trọn vẹn, có cả Mê Thất thần đảo. Chỉ cần thời cơ chín muồi, ta tin tưởng có thể mở ra bầu trời đó, giết vào chỗ sâu nhất. Cửu thiên thập địa, không ai có thể ngăn quyết tâm của ta!
Câu nói này bá khí ngập trời, như Lý Thất Dạ nói, dù là thần ma không thể ngăn quyết tâm của hắn, trời cũng không thể.
Chủ nhân Tổ Lưu nói:
– Ngươi có biết sắp đối diện cái gì không?
Lý Thất Dạ nhún vai, cười nói:
– Nói thẳng ra thì ta không quá rõ ràng, ngươi biết không? Thứ đó chôn từ rất lâu mãi không ra, ngươi biết là gì không?
Chủ nhân Tổ Lưu đáp thẳng:
– Không biết!
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Nhưng ta biết nếu ngươi ra tay thì là tìm chết.
– Con người ta luôn không tin tà, cửu thiên thập địa không người có thể ngăn cản. Chuyện ta đã quyết định làm thì dù có là trời ta cũng quyết nổ nát. Chuyện này không vì ai, không vì ta, không vì ngươi, không vì gì hết. Ta chỉ muốn giải bí mật, muốn đuổi thứ chôn từ vạn cổ ra.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Chuyện ta muốn biết, bí mật ta muốn giải mở thì ta sẽ phá vỡ nó. Ta có kiên nhẫn, có niềm tin.
Lý Thất Dạ nói bình tĩnh nhưng câu nói kinh động cửu thiên thập địa.
Chủ nhân Tổ Lưu im lặng, thật lâu sau y vươn tay như chộp thứ gì từ Phong Đô thành.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Đây là chìa khóa đệ nhất hung mộ, ngươi cầm đi.
Lý Thất Dạ nhận lấy chìa khóa:
– Đa tạ ngươi, làm ta đỡ tốn nhiều sức.
– Vậy sao?
Chủ nhân Tổ Lưu đặc biệt bất mãn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
– Chẳng phải ngươi luôn tự mình tìm kiếm? Ta còn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn không đến nhờ ta.
Lý Thất Dạ lúng túng cười ngượng nghịu:
– Đều là chuyện cũ năm xưa, dĩ vãng hãy để nó qua đi. Lúc trước đúng là ta đã sai, tuy cuối cùng Minh Độ tiên đế làm nhiều chuyện cho Phong Đô thành, đúng là đứng về phía Lý Thất Dạ . . .
– Nói sao thì là ta đưa Minh Độ tiên đế đi, tuy ta hứa để hắn trở thành một người lợi hại, một tiên đế lợi hại, ta đã đảm bảo như vậy.
– Tuy nhiên năm xưa ngươi cho Minh Độ tiên đế đi nên chuyện mới suôn sẻ, nóid sao thì là ta phá hủy khế ước, trật tự vĩnh hằng của Phong Đô thành, là lỗi của ta. Chuyện trước kia nhờ ơn ngươi hộ tống giùm ta.
Lý Thất Dạ nghiêm túc nói xin lỗi chủ nhân Tổ Lưu.
Chủ nhân Tổ Lưu hừ mạnh, một lúc lâu sau dịu giọng:
– Ta có thể cho ngươi mượn thứ đó nhưng, ngươi phải làm giúp ta một việc.
Có vẻ chủ nhân Tổ Lưu bớt giận nhiều.
Lý Thất Dạ mừng rỡ, vội hỏi:
– Ngươi nói đi, dù là chuyện gì ta cũng sẽ làm cho ngươi.
Chủ nhân Tổ Lưu lạnh lùng nói:
– Đi theo ta.
Lý Thất Dạ theo chủ nhân Tổ Lưu đến một nơi, chỗ đó trồng một thứ.
Nhìn thứ đó, Lý Thất Dạ rung động nói:
– Ngươi làm sao tìm được thứ này?
– Không liên quan gì ngươi.
Chủ nhân Tổ Lưu nói:
– Ta cần ngươi giúp nó vượt qua ải khó khăn. Ta biết ngươi từng có Dược Thần đại điển, nếu trên đời có ai giúp được nó vượt qua ải khó thì chỉ mình ngươi.
Lý Thất Dạ cười cười:
– Nếu là ta trước kia thì không được.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Nhưng vừa lúc ta tìm về vạn lô thần, có thể giúp thứ này một tay. Nhưng ta cần thời gian và ngươi giúp đỡ.
Chủ nhân Tổ Lưu nói:
– Không thành vấn đề.
Thu Dung Vãn Tuyết chờ ở bên ngoài được chủ nhân Tổ Lưu sắp xếp ở lại hơn mười ngày. Qua hơn mười ngày Lý Thất Dạ mới xuất hiện.
Lý Thất Dạ nói với Thu Dung Vãn Tuyết:
– Chúng ta đi.
Nhìn Lý Thất Dạ mệt mỏi, Thu Dung Vãn Tuyết hơi lo lắng hỏi:
– Ngươi có sao không?
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
– Không sao, chỉ hao chút nhân tộc, nghỉ ngơi một hai, ngày là ổn.
Thu Dung Vãn Tuyết cùng Lý Thất Dạ rời khỏi Tổ Lưu, từ đàu đến cuối nàng chỉ thấy hai người trong Tổ Lưu. Một là quỷ sứ chạy chân, hai là chủ nhân Tổ Lưu, hoặc nói đúng hơn là một người một quỷ.
Tuy phong cảnh Tổ Lưu càng giống đế thống tiên môn nhưng sau khi rời khỏi làm Thu Dung Vãn Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Tổ Lưu làm Thu Dung Vãn Tuyết ngộp thở, chỗ đó không có quỷ khí âm trầm, phong cảnh đẹp đẽ nhưng dường như trong Tổ Lưu ẩn giấu bí mật lớn, không gian yên lặng làm người ngộp thở.
So với ở lại Tổ Lưu thì Thu Dung Vãn Tuyết càng thích chỗ khác trong Phong Đô thành hơn. Tóm lại Thu Dung Vãn Tuyết cảm giác Tổ Lưu ẩn giấu cái gì đó.
Trong lòng Thu Dung Vãn Tuyết có nhiều thắc mắc về Tổ Lưu. Ví dụ tại sao chủ nhân Tổ Lưu là người sống? Y làm sao trở thành chủ nhân Tổ Lưu được?
Thu Dung Vãn Tuyết muốn hỏi Lý Thất Dạ nhưng không biết mở lời như thế nào.
Lý Thất Dạ thấy Thu Dung Vãn Tuyết ngập ngừng muốn nói, hắn mỉm cười:
– Có thắc mắc gì nàng cứ nói đi, có một số vấn đề ta có thể cho nàng biết.
Thu Dung Vãn Tuyết không kiềm nén được lòng tò mò hỏi:
– Chủ nhân Tổ Lưu là loại người gì?
Chủ nhân Tổ Lưu là bằng hữu của Lý Thất Dạ, còn là bạn chí cốt thì nên là người trẻ tuổi trong U Thánh giới mới đúng. Có thể trở thàh chủ nhân Tổ Lưu là nhân vật lợi hại biết mấy, theo lý thuyết y nên là nhân vật thiên tài nổi tiếng lừng lẫy.