Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 642: Muốn đổ tội thì lo gì không có cớ (1) tại website SStruyen.Net
Âm Nguyệt hoàng tử cười nói:
– Đã không tệ.
Âm Nguyệt hoàng tử nhìn Lý Thất Dạ:
– Mới rồi thấy tiểu huynh đệ bắt được con rùa có bộ dạng khá kỳ lạ,không biết tiểu huynh đệ có thể lấy ra cho ta xem một chút không?
Nếu không nghĩ tình Thu Dung Vãn Tuyết thì Âm Nguyệt hoàng tử lười nóichuyện với Lý Thất Dạ. Trong Đông U Cương, một tiểu bối nhân tộc có làgì? Âm Nguyệt hoàng tử trực tiếp ra tay cướp con rùa dễ như chơi.
Lý Thất Dạ lười nhìn Âm Nguyệt hoàng tử, hắn biết gã có ý đồ gì.
Lý Thất Dạ từ chối ngay:
– Không được.
Nụ cười đông trên mặt Âm Nguyệt hoàng tử, gã cười gượng:
– Ta thích sưu tầm vật lạ, ta thấy con rùa của tiểu huynh đệ rất hợpkhẩu vị của ta, hay là bán cho ta đi? Ta ra hai ngàn khối cổ thánh tinhbích.
Âm Nguyệt hoàng tử nói làm nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng tức giận.Tuy ngàn cổ thánh tinh bích đối tiểu môn tiểu phái la giá trên trờithật, nhưng cá Dạ Dương còn bán được giá cực đắt chứ nói gì đến con rùalai lịch bí ẩn?
Âm Nguyệt hoàng tử chỉ ra ngàn cổ thánh tinh bích tỏ rõ muốn ép giá.
Lý Thất Dạ lười nói nhảm, kêu lái đò:
– Chúng ta đi, nên lên bờ.
Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc cố ý nịnh bợ Âm Nguyệt hoàng tử, quát với Lý Thất Dạ:
– Này tiểu bối nhân tộc, có nghe hoàng tử điện hạ nói gì không?
Lý Thất Dạ không thèm quan tâm thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc. Nét mặt Âm Nguyệt hoàng tử sa sầm.
Âm Nguyệt hoàng tử trầm giọng nói:
– Tiểu huynh đệ, ra khỏi nhà đừng qua ngông cuồng. Chỗ này là Đông UCương, tại đây không có chỗ cho nhân tộc các người. Trong Đông U Cươngnên biết tôn ti, gặp quỷ tộc phải tôn xưng là đại nhân, hiểu chưa?
Lòng Thu Dung Vãn Tuyết chìm xuống, nàng biết Âm Nguyệt hoàng tử chỉ cây dâu mắng cây hòe. Tuy Đông U Cương là thiên hạ của quỷ tộc, nhưng nếukhông xung đột ích lợi thì đại tộc lười quan tâm tu sĩ nhân tộc. Bây giờ Âm Nguyệt hoàng tử bưng nguyên quỷ tộc ra, có thể tưởng tượng gã có ýđồ gì.
Âm Nguyệt hoàng tử nói xong Lý Thất Dạ lười biếng liếc gã, bình tĩnh nói:
– Đông U Cương thì sao? Đừng nói một Âm Nguyệt quỷ tộc nhỏ xíu xiu, dùkêu Vạn Cốt Hoàng Tọa đến thì đại gia cũng không nháy mắt một cái! Đừngla ông ổng trước mặt ta, không thi ta ném ngươi xuống Dạ Hải.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng rất luốn la quá đã, Âm Nguyệt hoàngtử khinh người quá đáng. Nhưng Lý Thất Dạ nhắc đến Vạn Cốt Hoàng Tọa làm nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng cười khổ. Bọn họ thầm rít gào: Tiểutổ tông, có thể ăn cơm bậy nhưng không được nói bậy. Đắc tội Vạn CốtHoàng Tọa trong Đông U Cương, đừng nói tiểu tộc như Tuyết Ảnh quỷ tộc,dù là đại giáo cường quốc cũng sẽ thành mây khói.
Vạn Cốt Hoàng Tọa là tồn tại đáng sợ biết bao, nhất môn tam đế, vô địch Đông U Cương.
Thu Dung Vãn Tuyết cười khổ, nàng không biết nên nói cái gì. Thu DungVãn Tuyết cũng ghét đám người Âm Nguyệt hoàng tử nhưng thái độ của LýThất Dạ quá cuồng, đắc tội cả Vạn Cốt Hoàng Tọa. Lỡ chuyện này truyềnvào tai Vạn Cốt Hoàng Tọa thì sẽ là tai họa ngập đầu.
Thu Dung Vãn Tuyết muốn chặn họng Lý Thất Dạ mà không kịp, lời hắn nói đồn ra ngoài thì dù hắn có chín cái mạng cũng không đủ.
Lời Lý Thất Dạ nói làm mặt cá Dạ Dương sa sầm. Mặc dù Âm Nguyệt quỷ tộcchỉ là môn phái hạng hai trong Đông U Cương, dù vậy khi so với nhân tộcthì Âm Nguyệt quỷ tộc là vật khổng lồ.
Tại U Thánh giới, trừ Nam Dao Vân ra, thế lực nhân tộc ở chỗ khác rấtnhỏ yếu. Trong mấy chỗ đó nhân tộc xếp vào môn phái hạng hai đã là rấtcường đại.
Trong mắt Âm Nguyệt hoàng tử cảm thấy tiểu bối nhân tộc như Lý Thất Dạchẳng qua là con kiến, giờ hắn dám buông lời ngông cuồng, hỏi sao gãkhông tức giận?
Âm Nguyệt hoàng tử tức giận quát:
– Thứ không biết sống chết, U Cương không phải chỗ cho con kiến nhà ngươi càn rỡ!
Huyết khí dâng trào như sóng thần, Âm Nguyệt hoàng tử không cần ra tay,
huyết khí ập hướng Lý Thất Dạ Âm Nguyệt hoàng tử muốn dùng huyết khícường đại đè nát Lý Thất Dạ thành mưa máu.
Đối với Âm Nguyệt hoàng tử thì Lý Thất Dạ chỉ là một con kiến, gã dùng đầu ngón tay đủ nghiền nát hắn.
Âm Nguyệt hoàng tử đột nhiên ra tay, mặt Thu Dung Vãn Tuyết sa sầm. Lý Thất Dạ híp mắt lại.
Lái đò đang chèo thuyền thều thào nói:
– Không được đánh nhau trên thuyền đưa đò của ta.
Lái đò nói rất nhỏ nhưng nặng ký. Âm Nguyệt hoàng tử biến sắc mặt, thu về huyết khí định tấn công Lý Thất Dạ.
Trong Phong Đô thành dù là cư dân bản xứ như quỷ hay lái đò, không người nào muốn đối địch với cư dân Phong Đô thành, đây không phải hành độngsáng suốt. Đối địch với cư dân Phong Đô thành thì khó sống sót rời khỏi.
Âm Nguyệt hoàng tử hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Tiểu bối, tạm thời tha cho ngươi một mạng.
Âm Nguyệt hoàng tử khó thể nuốt cục nghẹn này, nhưng gã không muốn đắc tội với lái đò.
Lý Thất Dạ lười nhìn Âm Nguyệt hoàng tử. Lái đò lắc đầu chèo thuyền đưađò biến mất trên Dạ Hải. Âm Nguyệt hoàng tử đứng ở đầu thuyền lạnh lùngnhìn bóng lưng đám người biến mất.
Hắc Vân thiếu chủ vội nói với Âm Nguyệt hoàng tử:
– Hoàng tử diện hạ, chờ bọn họ lên bờ thì tùy thời có thể xử tội.
Ánh mắt Âm Nguyệt hoàng tử lạnh băng, hừ mạnh, đáy mắt tràn ngập sát khí đáng sợ.
Thuyền đưa đò của nhóm người Lý Thất Dạ rốt cuộc cập bến, cả đám nhảyxuống. Khi chân đạp đất cứng, nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng thởphào nhẹ nhõm, sau đó hưng phấn lên.
Bành Tráng vỗ túi mình, bộ dáng nhà giàu mới nổi:
– Ha ha ha, chúng ta vào thành đi, xem có bán món gì tốt không?
Không thể trách Bành Tráng, giờ mỗi người trong nhóm có số lượng cá DạDương kinh người, dù là truyền nhân đế thống tiên môn bắt cá ba năm trên Dạ Hải chưa chắc được nhiều cá Dạ Dương hơn đám người Bành Tráng.
Trong Phong Đô thành, đám người Bành Tráng là tỷ phú, có thể mua đượcnhiều thứ bọn họ muốn. Tất nhiên muốn mua được đồ tốt với điều kiện làcơ duyên tốt, ánh mắt sắc bén.
So với tâm tình nhà giàu mới nổi của Bành Tráng, Thu Dung Vãn Tuyết tộctrưởng khá bình tĩnh. Thu Dung Vãn Tuyết cũng có số lượng cá Dạ Dươngkhủng, nhưng nàng là tộc trưởng Tuyết Ảnh quỷ tộc, không giống nhóm Bành Tráng hưng phấn bồn chồn.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ bên cạnh mình, hỏi:
– Lý công tử định đi đâu?
Lý Thất Dạ nhìn nữ nhân trưởng thành xinh đẹp, cười hỏi:
– Thu Dung tộc trưởng muôn đi chung với ta? Vậy cũng tốt. Phong Đô thành quỷ khí đằng đằng, đi một mình rất buồn.
Lý Thất Dạ đùa giỡn làm Thu Dung Vãn Tuyết vừa tức vừa bực, nàng liếcxéo nàng. Thu Dung Vãn Tuyết đè nén bực bội, lấy ra ưu nhã, bình tĩnhcủa tộc trưởng đứng đầu một tộc.
Thu Dung Vãn Tuyết nói:
– Chúng ta tiễn Lý công tử một đoạn đường đi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Thì ra Thu Dung tộc trưởng lo cho an toàn của ta.
Lý Thất Dạ hiểu nỗi lòng Thu Dung Vãn Tuyết, nàng sợ đám người Âm Nguyệt hoàng tử trà thù hắn nên cố ý hộ tống.