Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 550: Vực thần xuất thế! tại website SStruyen.Net
Lúc này không biết bao nhiêu người nín thở, ngay cả sắc mặt của Sư Hống thánh hoàng cũng trắng bệch, đây là một tử cục, nếu chỉ có tồn tại như lão tổ của Hổ Khiếu tông, bọn họ còn có cơ hội sống sót, nhưng mà tồn tại như thủ hộ thần thú củaDiêu Quang cổ quốc xuất hiện, cho dù chỉ là đạo thân, chỉ sợ bọn họ cũng là một cái tử lộ!
– Lý Thất Dạ đây là xong rồi, coi như là hai kiện Tiên đế bảo khí cũng đồng dạng là không cứu được hắn.
Thấy cục diện như thế, có người không khỏi nói.
Cũng có đệ tử của đại giáo cương quốc cười lạnh nói:
– Đây là tự tìm đường chết, xuất thân từ một môn phái nhỏ cho dù lạinghịch thiên đia nữa cũng khó lật được sóng lớn, là địch với cổ quốc,đây là ngay cả chữ chết viết thế nào cũng không biết! Hắc, Diêu Quang cổ quốc một môn song đế, đứng vững vàng trăm ngàn vạn năm, đây há lại mộtcái vãn bối có thể rung chuyển sao! Đây quả thực là phù du lay đại thụ!
– Liền để cho chúng ta mỏi mắt mong chờ đi, nhìn xem cái gọi là thiên tài sẽ chết thảm như thế nào!
Cũng có đệ tử đại giáo hưng phấn mà nói, đối với chút ít đại giáo đệ tửcó ân oán với Lý Thất Dạ, đó là hận không thấy Lý Thất Dạ lập tức chếtđi.
– Đáng tiếc nha, đáng tiếc!
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua bóng dáng nhàn nhạt ở trên trời kia, nói:
– Cái gọi là thủ hộ thần thú chỉ tới đạo thân, đây thực là khiến cho người ta quá thất vọng rồi.
– Một con giun dế lấy gì để cho bản tọa đích thân tới!
Bóng dáng nhàn nhạt trên trời mắt nhìn xuống Lý Thất Dạ, nói:
– Mau giao ra Tiên thể thuật, cho ngươi được chết một cách thống khoái!
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói:
– Nếu như chân thân của ngươi tới, bản thân ta ngược lại có chút ý tứcho ngươi nhìn thấy Tiên thể thuật của ta, chỉ tiếc chân thân của ngươikhông tới, ta vốn là tính toán đợi chân thân của ngươi tới, đem chânthân của ngươi luyện hóa, cho dù loại lão gia hỏa sống hêt thời đại nàyđến thời đại khác như ngươi là khó nhai, bất quá ta rất thích đem bảntướng của ngươi luyện hóa, đem thú huyết của ngươi luyện thành bảohuyết, đây nhưng là vật đại bổ!
Lời như vậy của Lý Thất Dạ để cho mọi người sững sờ một chút, rất nhiềungười hồi phục tinh thần lại đều cảm thấy Lý Thất Dạ là điên rồi, đâynhưng là tồn tại bất hủ, so sánh với cường nhân trong truyền thuyết cònmạnh hơn, càng đừng nói tới lão bất tử như lão tổ Hổ Khiếu tông rồi!
Tồn tại như thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc, đó tuyệt đối là cóthể trấn sát Đại Hiền bình thường, về phần Thánh Tôn, Thánh Hoàng ởtrong mắt của nó chẳng qua là sâu kiến mà thôi!
Hiện tại Lý Thất Dạ lại dám xuất khẩu cuồng ngôn, muốn luyện hóa loạitồn tại bất hủ như thủ hộ thần thú của Diêu Quang cổ quốc, điều này thật sự là quá cuồng vọng rồi.
– Ha ha, tiểu tử này không phải là bị điên rồi đi, kinh sợ quá độ, nói hươu nói vượn!
Có người không nhịn được cuồng tiếu nói:
– Chỉ bằng hắn cũng muốn luyện hóa tồn tại bất hủ? Nhân gia chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết hắn!
– Kiên nhẫn của bổn tọa có hạn!
Lúc này bóng dáng nhàn nhạt trên bầu trời lạnh giọng nói:
– Mau giao ra Tiên thể thuật!
Nếu không phải vì nhận được Tiên thể thuật, hắn đã sớm một tay tiêu diệt Lý Thất Dạ rồi.
– Quên đi, vẻn vẹn là đạo thân, ta không có hứng thú, ta đối với Tiên đế bảo khí của các ngươi ngược lại có mấy phần hứng thú!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi có thể trở về đi, bốn kiện đế binh này lưu lại là được!
Lời nói cuồng vọng như vậy của Lý Thất Dạ đừng nói là ngoại nhân, cho dù là Sư Hống thánh hoàng cũng vì đó mà há hốc mồm, ngay cả Sư Hống thánhhoàng cũng cảm thấy đây là một tử cục, song, Lý Thất Dạ còn dám xuấtkhẩu cuồng ngôn, đuổi đi đạo thân của thủ hộ thần thú Diêu Quang cổ quốc giống như đuổi ruồi.
Điều này làm cho Sư Hống thánh hoàng đều không khỏi vì đó mà im lặng,hắn cũng không khỏi cảm thấy Lý Thất Dạ đây là cuồng đến vô biên rồi.
– Hắc, hắc, tru diệt ngươi, thần thú tiền bối chỉ cần một ngón tay làđược, bốn kiện đế binh cũng không phải vì ngươi mà đến, ngươi đây cũngquá xem trọng chính mình rồi, bốn kiện đế binh vốn muốn trấn giết đámngười Thiên Đạo viện kia, đáng tiếc bọn họ không tới, nếu không đồngdạng bọn họ chỉ có tới mà không có về!
Lão tổ Hổ Khiếu tông lạnh lẽo nói.
Nghe được lời nói như vậy của lão tổ Hổ Khiếu tông, có không ít người vì thế mà nổi da gà, đây là một đại cục, Hổ Khiếu tông bọn họ không chỉ là muốn tru diệt đám người Lý Thất Dạ, nếu như có lão tổ của Thiên Đạoviện đến trợ giúp Lý Thất Dạ, cũng đồng dạng là trấn sát.
– Nên kết thúc rồi!
Lý Thất Dạ không nhìn tới lão tổ Hổ Khiếu tông, nhìn lên bóng dáng nhàn nhạt trên trời, cười nói:
– Hôm nay Diêu Quang cổ quốc các ngươi nhất định trầm luân rồi, ta chỉtiếc duy nhất là không có đợi được bản tướng của ngươi tới, ta vốn tínhtoán bản tướng của ngươi để tẩm bổ thân thể một chút.
– Đáng chết!
Bóng dáng nhàn nhạt trên bầu trời hai mắt mãnh liệt, đâm xuyên tuyên cổ, khi hắn giận dữ, coi như là Sư Hống thánh hoàng đều quỳ trên mặt đất,mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Oanh” một tiếng thật lớn, trời rung đất chuyển, cả Hổ Khiếu tông đềuđang dao động, không, là cả Đông Bách thành đều đang dao động, vào giờkhắc này tựa như là Tiên đế xuất hành, tựa như cả Đông Bách thành đều bị nhấc lên.
Đừng nói là Hổ Khiếu tông, liền là tất cả mọi người của Đông Bách thànhđều cảm nhận được một cái tồn tại hoành thế vô địch xuất hiện, vừa sảibước liền vượt qua cả thiên địa!
– Là người nào xuất thế rồi?
Ở trong một sát na này, vô số lão bất tử của đại giáo cương quốc ở Đông
Bách thành bị dọa đến mở mắt, thậm chí là từ dưới đất bò ra ngoài, bịdọa đến sắc mặt trắng bệch.
Vào giờ khắc này đừng nói là những lão bất tử cấp bậc lão tổ đại giáo,cho dù là cường nhân trong truyền thuyết, coi như là tồn tại bất hủ cũng sợ hết hồn vía.
– Oanh!
Lại là một tiếng vang lên thật lớn, cả Đông Bách thành tựa như một chiếc thuyền lá trong cuồng phong bạo vũ, vào lúc này địa phương ở chỗ DiêuQuang cổ quốc thế nhưng dâng lên vô số tiên quang, đế uy vô cùng vô tậnbộc phát ra, thao thao bất tuyệt, bao phủ thiên đại, từng cái tuyệt thếđại trận cường đại vô cùng tạo thành.
Nhưng mà đây như cũ còn không hữu dụng, có rất nhiều thấy một màn kinhthế hãi tục, từng tòa thủ hộ đại trận ở bên trong Diêu Quang cổ quốcbăng liệt, một cái bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đem từngtòa thủ hộ đại trận bóp nát!
– Vực thần!
Ở chỗ sâu nhất của Diêu Quang cổ quốc vang lên một tiếng gầm thét không cam lòng, điên cuồng hét lên nói:
– Ngươi không phải là không thể rời đi tổ mạch sao?
– Đó là chuyện đã qua rồi!
Trên bầu trời buông xuống một cái thanh âm uy nghiêm vô cùng, một ngườitừ trên trời giáng xuống, không có gì có thể kháng cự, một thân thoángcái bước chân vào chỗ sâu nhất của Diêu Quang cổ quốc.