Chương 5471: Nội tình Thiên Tàm tông

“Oanh —— ” một tiếng vang thật lớn, Cự Uyên · Nhất Kiếm, lấy uy lực vô địch chém lên người Đông Lăng.
Mặc dù dưới một kiếm này, “Tàm Long Kiếm Đạo · Thiên Tàm Vạn Biến” của Đông Lăng, đã ngăn được uy lực không nhỏ, thêm vào sự lôi kéo của “Hóa Thần Chiến Đế Đạo”, cũng tiến thêm một bước nhận lấy uy lực một kiếm này.
Nhưng một kiếm này vẫn quá đáng sợ, không ngăn cản nổi, vẫn chém lên người Đông Lăng, cảnh tượng này, làm cho tất cả mọi người đều kinh hô một tiếng.
Tại thời khắc này, không biết có bao nhiêu tu sĩ cường giả chấn động, cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ cường giả tiếc hận, đều cho rằng một kiếm này, Đông Lăng nhất định phải chết. Một nhân kiệt giỏi như thế, lại chết thảm dưới kiếm của Lâm Uyên Kiếm Thiếu.
Nhưng mà, ngay tại sinh tử trước mắt, toàn thân Đông Lăng phun trào ra ánh sáng, tiên quang phóng lên tận trời, như ngàn vạn Tàm Long hộ thể, uy lực Tiên Đế cuồn cuộn không dứt.
Tất cả mọi người nghe được “Phanh” một tiếng vang cực lớn, tại thời điểm “Cự Uyên · Nhất Kiếm” chém lên người Đông Lăng, tiên quang hộ thể vậy mà ngăn cản được “Cự Uyên · Nhất Kiếm”, nhưng uy lực vô cùng mạnh mẽ, vẫn đánh nát y phục Đông Lăng.
Vào lúc này, cả người Đông Lăng lộ ra một thân đế y, kiện đế y giống như một khối da Chân Long, lại như tơ của Tàm Long, với một thân bảo y kinh thế vô song như vậy, nó có thể tiếp nhận được lực lượng không gì sánh kịp.
Không sai, lúc này Đông Lăng mặc trên người đó là một kiện y phục của Đại Đế cổ, kiện Tiên Đế bảo y này dưới lực lượng đáng sợ, rốt cục đã tỉnh lại, lấy lực lượng không gì sánh kịp ngăn trở một chiêu “Cự Uyên · Nhất Kiếm” của Lâm Uyên Kiếm Thiếu .
Mặc dù có đế y hộ thể, nhưng Đông Lăng vẫn “Oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng lại giữ được tính mạng.
“Tốt ——” nhìn thấy cảnh tượng này, không biết có bao nhiêu tu sĩ cường giả đều lớn tiếng hoan hô.
Dưới một chiêu “Cự Uyên · Nhất Kiếm” , tất cả tu sĩ cường giả đều cho rằng, Đông Lăng chắc hẳn phải chết, không có người nào nghĩ tới là, trên người Đông Lăng còn mặc một kiện Tiên Đế bảo y như vậy, thật sự là nằm ngoài dự kiến của mọi người.
“Không ngờ lại còn có thủ đoạn như vậy.” Ngay cả đại nhân vật thế hệ trước cũng không khỏi thán phục một tiếng.
Có lão tổ đại giáo phục hồi lại tinh thần, hết sức giật mình, nói ra: “Thiên Tàm tông có lai lịch gì, mà chỉ một mình Đông Lăng, trên người lại có ít nhất hai kiện bảo vật Đại Đế cổ nha.”
Ai cũng biết, bảo vật của Đại Đế cổ, cùng Đạo Quân binh khí chính là có cấp bậc giống nhau.
Lâm Uyên Kiếm Thiếu với tư cách là tuyệt thế thiên tài của Hải Đế kiếm quốc, nhận được sự coi trọng, tài bồi của chư vị lão tổ Hải Đế kiếm quốc, nhưng hắn vẻn vẹn chỉ có được một thanh Đạo Quân binh khí – Tử Uyên Kiếm mà thôi.
Phải biết rằng, Hải Đế kiếm quốc chính là truyền thừa một môn năm Đạo Quân vô song, danh xưng Kiếm Châu đệ nhất đại giáo.
Mà Thiên Tàm tông, mặc dù mọi người đều nói bọn hắn có nội tình rất sâu, nhưng cũng chưa từng nghe nói bọn hắn đi ra Đạo Quân gì, ít nhất trên ghi chép là chưa từng có.
Nhưng Đông Lăng với tư cách là truyền nhân của Thiên Tàm tông, vậy mà một mình hắn lại có được hai kiện bảo vật của Đại Đế cổ, ít nhất là hai kiện.
Đãi ngộ như vậy, ngay cả Lâm Uyên Kiếm Thiếu cũng không sánh nổi, vậy thì Thiên Tàm tông đến tột cùng có nội tình thế nào chứ?
“Dạng nội tình như vậy, cũng không khỏi quá sâu a.” Có tu sĩ cường giả vì vậy tâm thần chấn động, thậm chí khiến một vài tu sĩ cường giả cũng phải hâm mộ ghen ghét.
Không ngoa khi nói rằng, phóng tầm mắt toàn bộ Kiếm Châu, có được hai kiện Đạo Quân binh khí cũng tốt, bảo vật Đại Đế cổ cũng được, trong thế hệ trẻ tuổi, chỉ sợ lác đác không có mấy, dùng ba ngón tay cũng có thể tính ra, đương nhiên, trừ Lý Thất Dạ loại người tà môn này không tính.
Bây giờ Đông Lăng lại có được hai kiện bảo vật Đại Đế cổ, làm sao không khiến người ta giật nảy người chứ.
Cự Uyên · Nhất Kiếm, Lâm Uyên Kiếm Thiếu có thể nói là nắm chắc mười phần, hắn tự nhận rằng, dưới một kiếm của mình, Đông Lăng chắc hẳn phải chết không nghi ngờ, ai cũng không cứu được hắn.
Nhưng mà, không nghĩ tới, dưới một kiếm này, Đông Lăng vẫn sống sót, hắn cũng không khỏi vì vậy khẽ giật mình.
“Oanh ——” một tiếng vang thật lớn, ngay tại thời điểm Đông Lăng tiếp nhận một kiếm này, tất cả uy lực của “Cự Uyên · Nhất Kiếm” đều giống như thuỷ triều ngưng tụ trong “Hóa Thần Chiến Đế Đạo” của Đông Lăng.
Trong tiếng “Oanh, oanh, oanh” vang vọng, chỉ thấy một kiếm sáng rực, kiếm khí vô cùng vô tận tung hoành, dưới một tiếng “Keng” thật lớn, cự kiếm sáng rực chém thẳng về phía Lâm Uyên Kiếm Thiếu.
“Cự Uyên · Nhất Kiếm ——” nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều quát to một tiếng, hết sức kinh ngạc.
Không sai, đó là Cự Uyên · Nhất Kiếm, vào giờ phút này, Đông Lăng thi triển “Hóa Thần Chiến Đế Đạo” vậy mà bắn ngược ra “Cự Uyên · Nhất Kiếm”, đáng sợ hơn chính là, với sự gia trì của “Hóa Thần Chiến Đế Đạo”, chiêu “Cự Uyên · Nhất Kiếm” bắn ngược ra này, uy lực lập tức tăng lên rất lớn.
“Keng ——” kiếm reo vang chín tầng trời, thời điểm một kiếm không gì sánh kịp này chém ra, nhật nguyệt tinh thần trong nháy mắt bị hủy diệt, thiên địa vạn đạo lập tức bị tiêu diệt, một kiếm chém ra, vạn kiếm gào thét.
Cự Uyên · Nhất Kiếm lúc này chém xuống, uy lực đã không còn hợp lẽ thường, làm cho tất cả mọi người không khỏi chấn kinh.
Coi như là Lâm Uyên Kiếm Thiếu, cũng không khỏi hãi hùng khiếp vía, hắn cũng không hề nghĩ tới, một chiêu “Hóa Thần Chiến Đế Đạo” của Đông Lăng vậy mà có thể bắn ngược lại Cự Uyên · Nhất Kiếm cường đại khủng bố như thế.
“Cự Uyên · Thiên Lũy ——” đối mặt với một kiếm này, Lâm Uyên Kiếm Thiếu vô cùng choáng váng, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, chính mình có lúc lại phải đối mặt với “Cự Uyên · Nhất Kiếm”, hơn nữa, một kiếm này lại là chiêu vừa rồi hắn chém lên người Đông Lăng, chỗ chết người nhất chính là, khi một kiếm này bắn ngược lại, uy lực của nó lại càng cường đại hơn, lực lượng như bão táp.
“Keng ——” kiếm reo vang không dứt, Cự Uyên thành luỹ xuất hiện, kiếm lũy vạn đạo, trong nháy mắt, tạo thành cánh cửa hết sức dày đặc, bao gồm tầng tầng lớp lớp, có thể nói là vô cùng kiên cố.
Nhưng nghe được “Phanh, phanh, phanh” hàng loạt âm thanh vỡ nát không ngừng, dưới cơn bão táp của chiêu “Cự Uyên · Nhất Kiếm” bắn ngược, chiêu “Cự Uyên · Thiên Lũy” của Lâm Uyên Kiếm Thiếu lại không ngăn cản được.
Nếu như nói, Lâm Uyên Kiếm Thiếu muốn ngăn lại một chiêu “Cự Uyên · Nhất Kiếm” của chính mình, hắn có thừa lòng tin này.
Nhưng Đông Lăng dùng “Hóa Thần Chiến Đế Đạo” bắn ngược lại “Cự Uyên · Nhất Kiếm”, đây không chỉ có uy lực vừa rồi của Lâm Uyên Kiếm Thiếu, đồng thời cũng gia trì thêm lực lượng của Đông Lăng.
Dưới chiêu “Cự Uyên · Nhất Kiếm” bắn ngược này, tương đương Lâm Uyên Kiếm Thiếu phải thừa nhận lực lượng của chính mình và Đông Lăng cộng lại, như vậy Lâm Uyên Kiếm Thiếu có khả năng thừa nhận nổi sao?
Tại “Phanh, phanh, phanh” âm thanh vỡ nát, chiêu “Cự Uyên · Thiên Lũy” của Lâm Uyên Kiếm Thiếu lập tức bị chém nát bấy.
“A ——” một tiếng hét thảm, Lâm Uyên Kiếm Thiếu không tiếp nhận nổi một kiếm cường đại như thế, kiếm kình đáng sợ xuyên thấu “Cự Uyên · Thiên Lũy”, đánh mạnh lên trên người hắn, kiếm kình lập tức xuyên thấu qua thân thể hắn.
Nghe được “Răng rắc” âm thanh xương vỡ, “Phốc” một tiếng vang lên, máu tươi bắn tung toé, tại thời khắc này, Lâm Uyên Kiếm Thiếu máu tươi khắp người, xương cốt toàn thân nát bấy, thân thể tựa như sao băng từ trên không trung rơi xuống.
“Tàm Long Thỉ Sát ——”đúng vào lúc này, Đông Lăng thét dài một tiếng, Đế Kiếm kéo theo kiếm quang thật dài, giống như đuôi sao chổi, trong chớp nhoáng xẹt qua bầu trời.
Một kiếm trí mạng, một chiêu “Tàm Long Thỉ Sát” này trong nháy mắt đánh lên trên người Lâm Uyên Kiếm Thiếu đang như sao băng rơi xuống.
Lúc này, Lâm Uyên Kiếm Thiếu đã trọng thương, toàn thân xương cốt vỡ nát, cả người máu chảy đầm đìa, hắn vào lúc này rơi xuống, đã không còn sức hoàn thủ, có thể nói là đang hấp hối, làm sao có khả năng chống đỡ nổi một chiêu “Tằm Long Thỉ Sát” của Đông Lăng.
“Nghịch chuyển rồi ——” nhìn thấy Lâm Uyên Kiếm Thiếu sắp chết thảm dưới một chiêu “Tằm Long Thỉ Sát” của Đông Lăng, bao nhiêu tu sĩ cường giả cũng không khỏi ngoài ý muốn.
Tại thời điểm vừa rồi, bao nhiêu tu sĩ cường giả đều cho rằng, Đông Lăng sẽ phải chết thảm dưới chiêu “Cự Uyên · Nhất Kiếm” của Lâm Uyên Kiếm Thiếu, thật không ngờ, chỉ trong khoảnh khắc, vậy mà đã nghịch chuyển, Đông Lăng chuyển bại thành thắng, Lâm Uyên Kiếm Thiếu mạng sống như treo trên sợi tóc, cảnh tượng này, nghịch chuyển thật quá nhanh, khiến bao nhiêu tu sĩ cường giả cảm thấy nghẹn họng nhìn trân trối.
Tàm Long Thỉ Sát, một kiếm trí mạng, Đông Lăng chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, hắn muốn kết thúc tính mạng Lâm Uyên Kiếm Thiếu.
Dù sao, bọn hắn đã ước định chiến đấu sinh tử, trận chiến này, không phải ngươi chết chính là ta vong, không có cái gì nhân từ có thể nói.
“Mạng ta xong rồi ——” đối mặt với một chiêu “Tàm Long Thỉ Sát”, Lâm Uyên Kiếm Thiếu tự biết hắn không còn lực chống đỡ, chính hắn chắc chắn phải chết dưới một kiếm này.
“Kiếm hạ lưu người ——” ngay trong khoảnh khắc sinh tử này, một giọng nói trầm ổn vang lên, giọng nói này có khí tức hoàng tộc uy nghiêm, trời sinh cao quý vô thượng.
Tại trong nháy mắt này, nghe được “Phanh” một tiếng vang lên, chỉ thấy kim quang tản mạn, tựa như là kim quang tràn khắp mặt biển, kim quang tản mạn đỡ được một chiêu “Tàm Long Thỉ Sát” của Đông Lăng, cứu sống tính mạng như đang treo trên sợi tóc của Lâm Uyên Kiếm Thiếu.
Đột nhiên có người ra tay cứu Lâm Uyên Kiếm Thiếu, thật là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Mọi người lập tức nhìn lại, chỉ thấy trên đám mây, có một thanh niên ngồi trên hoàng tọa.
Người thanh niên này một thân long bào, vô cùng cao quý, trong lúc giơ tay nhấc chân, tràn ngập khí tức đế hoàng, dưới chân hắn chính là thuỷ triều lên xuống, giống như hắn là chúa tể toàn bộ đại dương bao la.
Người thanh niên này, hai mắt tựa như thiên vũ tinh không, ánh mắt chớp động, giống như là bầu trời đầy sao chiếu sáng, khi hai mắt của hắn mở ra, tựa như có thể dung nạp toàn bộ thế giới.
Một người thanh niên như thế, anh tuấn hoàn mỹ, có thể được xưng là mỹ nam tử có một không hai hiện nay.
Đặc biệt là khí tức hoàng tộc vô song trên người hắn, càng làm cho người ta tin phục, làm cho người ta nhìn thấy, đều có một loại xúc động thần phục.
Bởi vì trên người hắn phát tán ra khí tức đế hoàng, cũng không phải là tận lực làm ra vẻ, hoặc cố làm ra vẻ, mà dường như loại khí tức này là trời sinh, cho người ta một loại cảm giác tự nhiên mà thành, dường như hắn sinh ra, chính là người ngồi lên hoàng vị, muốn leo lên cửu ngũ chí tôn.
“Đạm Hải Kiếm Hoàng ——” vừa nhìn thấy người thanh niên này, ngồi trên hoàng tọa, có người lập tức nhận ra hắn, không khỏi kinh hô một tiếng.
“Cái gì, Đạm Hải Kiếm Hoàng ——” nghe lời như vậy, không ít tu sĩ cường giả chấn động, đặc biệt là người chưa từng gặp qua Đạm Hải Kiếm Hoàng, càng lớn tiếng kêu lên.

Prev Chapter

Next Chapter

BÁO LỖI/ GÓP Ý

Use arrow keys (or A / D) to PREV/NEXT chapter

Prev
Next