Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 487: Cướp đế binh (1) tại website SStruyen.Net
– Ài, thể chất này tuy không thể bất tử bất diệt như kim cương bất diệt thể nhưng có thể chịu đựngđược. Chữa thương làm lại thân thể, không chỉ người có một thân kiêmthuật song đế mới biết làm.
Lý Thất Dạ bình tĩnh, đầy tự tin nói:
– Tiếc rằng đạo hạnh của các ngươi quá mỏng, nếu các ngươi có thực lựcthánh tôn thật sự hoặc phát huy ra uy lực hai phần mười tiên đế bảo khí, chỉ được một phần mười uy lực tiên đế bảo khí thì chưa đủ đập chết ta.
– Tiên thể!
Tổ Hoàng Võ, Thanh Huyền Thiên Tử biến sắc mặt, hai người thụt lùi mộtbước. Tiên đế bảo khí trong tay, hai người chỉ phát huy hai phần mười uy lực đủ đồ diệt tất cả. Trước tiên đế bảo khí mặc kệ mệnh công, thọpháp, thức thuật gì đều không quan trọng nữa.
Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới, cửu dương tỏa thiên công, Hoành Thiên Bát Đao . . . Dù là công pháp gì vào phút cuối cùng e rằng không thể chặn lạimột kích của tiên đế bảo khí, sẽ tan thành mây khói.
Nhưng phút cuối cùng Lý Thất Dạ vẫn vượt qua, sống sót.
– Tiểu thành tiên thể!
Mọi người sững sờ. Tiên thể trở thành ác mộng của tất cả mọi người.
– Không đi ra thiên đạo của mình, tiểu thành tiên thể, trong thế hệ trẻ có ai tranh phong được với hắn?
hoàng chủ, chưởng môn đại giáo cường quốc ngây ngẩn, hôm nay tất cả đã biết được tiên thể đáng sợ cỡ nào.
Cho đến này thế nhân bảo tiên thể đáng sợ nhưng rất ít ai có thể thấy tận mắt. Hôm nay mọi người đã chứng kiến tiên thể đáng sợ.
Không biết là học sinh Đại Thế viện nào hét to một tiếng:
– Hay, Lý sư huynh cố lên! Đánh gục bọn họ! Tối nay các nữ hài tử sẽ ấm giường sư huynh!
Học sinh Đại Thế viện hét rầm trời:
– Hay, Lý sư huynh hay!
Bọn họ vỗ tay, gào thét cổ vũ.
Cùng xuất thân từ Đại Thế viện, từ tiểu môn tiểu phái, vinh nhục của LýThất Dạ cũng là của bọn họ, mọi người chung vinh nhục với Lý Thất Dạ.
Học sinh Đại Thế viện rống to:
– Đúng vậy! Lý sư huynh đánh gục bọn họ đi, đêm nay sư tỷ, sư muội trong viện mặc sư huynh chọn một, không, là tám, mười người!
Học sinh Thánh Thế viện, Đỉnh Thế viện im lặng. Đặc biệt đệ tử đại giáocường quốc Đỉnh Thế viện mới rồi còn gân cổ hét, cực kỳ huênh hoang naymặt trắng như tờ giấy.
Đè xuống khí diễm bên học sinh Đỉnh Thế viện làm các học sinh Đại Thế viện thở phào, rốt cuộc trút ra bực tức trong lòng.
Trì Tiểu Điệp mừng bật khóc, đôi mắt đẫm lệ:
– Không bị gì là tốt, tốt rồi.
Đám người Trì Tiểu Đao thở phào như trút gánh nặng. Cuối cùng Lý Thất Dạ sáng tạo kỳ tích, sống sót dưới hai tiên đế bảo khí.
Tổ Hoàng Võ hít sâu, trầm giọng nói:
– Dù là tiểu thành tiên thể thì hôm nay nhất định sẽ thành tỏ bị!
Thanh Huyền Thiên Tử lạnh lùng quát:
– Hôm nay dù có đại la thần tiên giá lâm cũng không cứu ngươi được!
Tổ Hoàng Võ, Thanh Huyền Thiên Tử biểu tình trầm trọng lấy tiên đế bảokhí của mình ra. Khi cơ thể hai người nhiễm đế uy tiên thế thì bọn họbiến thành thần thánh vô địch.
Có đại nhân vật đại giáo cường quốc thấy hai phe sắp bùng nổ, cảm giác không ổn phất tay mang đệ tử rời đi.
– Tía nó, lại sắp lôi tiên đế bảo khí ra, đi!
Mọi người đều hiểu hai phe sắp tung đòn sát thủ. Nhìn hai tiên đế bảokhí, ai cũng sợ chúng nó. Trong phút chốc vô số người trốn xa khỏi hiệntrường, trốn ra khỏi Thiên Đạo Viện, đứng thật xa quan sát cuộc chiến,tránh cho hai phe đánh nhau trời sụp đất nứt thì bị vạ lây.
Tổ Hoàng Võ, Thanh Huyền Thiên Tử biểu tình kiên quyết rống to:
– Để chúng ta kết thúc đi!
Thọ luân dâng lên, lúc này tiên đế bảo khí tỏa sáng rực rỡ. Huyền ThổQuy Côn phát ra Huyền Vũ thần thánh vô thượng, đây là một thần thú.Huyền Vũ đứng ngạo nghễ cửu thiên thập địa, đã từng trấn áp thần ma!
Đế tử chuy tử khí ngập trời, từng đạo văn xoay chuển trong tử khí sắpbiến thành quyển tiên kinh. Tiên âm du dương sắp mở tiên giới, dùng lựclượng tiên giới phạt địch.
Giờ phút này, hai tiên đế bảo khí điên cuồng hâp thu huyết khí từ TổHoàng Võ, Thanh Huyền Thiên Tử. Hai người mặt tái xanh, bọn họ có cảmgiác giặc đi nhà trống.
Tiên đế bảo khí hơn hẳn đế vật. Tiên đế bảo khí được gọi là đế binh, nókhông cường đại như tiên đế chân khí nhưng trên đời trừ tiên đế chân khí ra không có gì mạnh hơn nó.
Thêm nữa dù là tiên đế bảo khí hay tiên đế chân khí đều người tồn tạimãi mãi, có thể sử dụng nhiều lần, truyền thừa nhiều đời. Nhưng khốngchế tiên đế bảo khí không phải chuyện dễ. Muốn đánh ra đế uy tiên thếcần tiêu hao nhiều huyết khí, người bình thường khó thể điều khiển tiênđế bảo khí.
Thanh Huyền Thiên Tử rống to:
– Kết thúc đi!
Hai người phun ra thọ huyết, bọn họ không tiếc hao tổn thọ huyết quý giá nhất để phát huy ra đế uy tiên thế mạnh nhất của tiên đế bảo khí.
Ầm!!!
Một kích giáng xuống, đòn công kích mạnh hơn xa lúc trước. Vô số đại đạo pháp tắc thần liên chui lên từ dưới lòng đất Thiên Đạo Viện bị đòn công kích chặt đứt, khoảnh đất bằng này hoàn toàn bị hủy.
Ức vạn dặm đất đai Đông Bách Thành có vô số người tim đập chân run.
Có lão bất tử nhìn Thiên Đạo Viện phía xa, lẩm bẩm:
– Cái này . . . Định đánh sập Thiên Đạo Viện sao?
Trong chiến trường tất cả lặng yên, mọi người đứng phía chân trời xemcuộc chiến nín thở. Đám người trợn to mắt, không dám tin vào mắt mình,thẫn thờ thật lâu.
Có người dụi mắt, khó tin thì thào:
– Cái này . . . Không thể nào!
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ khó tin. Hai tiên đế bảo khí giáng xuống nhưng bị chặn lại. Lý Thất Dạ ôm một hộp đá, khi hộp đá mở ratiên quang ngập trời, tiên quang bắn lên chặn lại đế tử chuy, Huyền ThổQuy Côn.
Lý Thất Dạ ôm hộp đá là trọng bảo của Trung Châu cổ quốc, báu vật vô thưởng đổi từ tay Trung Châu công chúa.
Tổ Hoàng Võ, Thanh Huyền Thiên Tử biến sắc mặt. Hai tiên đế bảo khí giáng xuống nhưng bị chặn lại, đây rốt cuộc là báu vật gì?
– Đến lượt ta!
Lý Thất Dạ cười to bảo:
– Như các ngươi nói, tất cả nên kết thúc.
Báu vật trong hộp đá bay ra.
Đó là một cái gương, gương này phi đồng phi kim, phi ngân phi thiết,không biết là vật gì đúc thành. Một nửa âm một nửa dương, âm dương thành Thái Cực ngư, quay quanh không ngừng. Tiên quang bắn ra từ mắt âm ngưchặn lại hai tiên đế bảo khí.
– Mở!
Lý Thất Dạ không chút keo kiệt thọ huyết của mình, thọ huyết phun vào cái gương.
Ong ong ong ong ong!
Âm dương ngư bay ra khỏi kính cùng với thần uy cửu thiên thập địa càn quét.
Ầm!!!
Vang tiếng nổ điếc tai. Tổ Hoàng Võ, Thanh Huyền Thiên Tử cầm đế tửchuy, Huyền Thổ Quy Côn bị đánh bay, tiếng xương gãy vang lên. Hai người cùng hộc búng máu.
Ong ong ong ong ong!
Chuyện khó tin xảy ra, âm dương ngư bay ra khỏi gương biến thành vòng xoáy âm dương hút đi đế tử chuy, Huyền Thổ Quy Côn.
Hai báu vật rơi vào tay Lý Thất Dạ, đế tử chuy, Huyền Thổ Quy Côn đổi chủ.
Trong hắc ám sâu nhất khung trời, lão bất tử khó tin nói:
– Không thể nào! Đây . . . Đây . . . Đây là báu vật thất truyền trăm ngàn vạn năm, sao có thể nằm trong tay tiểu quỷ này?