Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 470: Thực lực của Băng Ngữ Hạ (2) tại website SStruyen.Net
Đám người Diệu Quang Cự TửTổ Hoàng Võ, Thanh Huyền cổ quốc, Bá Hạ biểu tình cực kỳ khó xem. Tiênnữ Mai Tố Dao nói chuyện còn hơi khách sáo, Băng Ngữ Hạ mở miệng chửihết.
Tổ Hoàng Võ chậm rãi nói:
– Chẳng lẽ Băng Vũ cung có thể dại biểu Đông Bách Thành sao?
Thánh quang cuồn cuộn, Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ trang nghiêm dứngthẳng, khí thế siêu phàm. Người Tổ Hoàng Võ phát ra tiếng chư hiền ngâmnga, gã là một cường giả, gã mở miệng khí thế khiếp người, làm người takính sợ.
Băng Ngữ Hạ liếc Tổ Hoàng Võ, buông tay ôm mỹ nữ ra, gấp quạt lại.
Băng Ngữ Hạ đứng thẳng người, tiêu sái cười nói:
– Tổ Hoàng Võ, ở trước mặt bản cung ngươi ra oai với ai? Ngươi là thứgì? Một thân kiêm thuật song đế đúng không? Nào nào, để bản cung lĩnhgiáo thuật song đế của ngươi. Thiên tài thì có gì ghê gớm? Đại gia tatrước nay khinh thường thiên tài!
Băng Ngữ Hạ dứt lời thì bùm một tiếng, trên đầu hiện ra chín mệnh cung.
Nhìn chín mệnh cung lơ lửng trên đầu Băng Ngữ Hạ, mọi người giật mình kêu lên:
– Cửu cung cổ thánh, vô thượng thánh!
Trong cuộc họp có bao nhiêu thiên tài. Thanh Huyền cổ quốc, Diệu QuangCự Tử Tổ Hoàng Võ đều là thiên tài. Các học sinh Thánh Thế viện đều làthiên tài yêu nghiệt.
Nhưng khi thấy chín mệnh cung lơ lửng trên đầu Băng Ngữ Hạ thì tất cảthiên tài tịt ngòi. Bây giờ Băng Ngữ Hạ không chỉ đến cổ thánh mà còn có cửu mệnh cung.
Quá đáng sợ, cảnh giới cổ thánh, cửu mệnh cung là cực hạn. Chín thiênmệnh cung đã là vô thượng thánh, hoàn toàn có thể nhìn xuống tất cả cổthánh trong cảnh giới cổ thánh. Dù thánh tôn xuất thế khi nhìn thiên tài tuyệt trần này cũng sẽ biến sắc.
– Sao . . . Sao có thể?
Các cường giả dù là thiên tài thế hệ trẻ hay cổ thánh thế hệ trước nhìn cửu mệnh cung trên đầu Băng Ngữ Hạ đều biến sắc mặt.
– Thiên tài tính cái gì?
Băng Ngữ Hạ là nữ nhân nhưng thái độ ngang ngược, kiêu ngạo lạnh lùng nói:
– Ta ghét thiên tài nhất!
Băng Ngữ Hạ nói rất bá khí, không ai cho rằng nàng nói cuồng nói bậy.Cửu cung cổ thánh, ở tuổi như Băng Ngữ Hạ dù tại đây cũng dư sức kiêungạo.
Lý Thất Dạ nhìn Băng Ngữ Hạ ngang ngược, kiêu ngạo, hắn vỗ tay cảm thán rằng:
– Tiểu muội đúng là giống Băng Vũ tiên đế.
Trong khoảnh khắc này Lý Thất Dạ như nhìn thấy Băng Vũ tiên đế lúc còn là thiếu nữ.
Thanh Huyền Thiên Tử, Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ đều sa sầm nét mặt.Cửu cung cổ thánh đủ vốn liếng để cuồng ngạo. Đối với tu sĩ trong thiênhạ, cửu cung đã là cực hạn, còn về thập cung trong truyền thuyết thì từvạn cổ đến bây giờ một tay đã đếm hết. Với lứa tuổi như Băng Ngữ Hạkhông chừng tương lai sẽ mở ra cung thứ mười.
Trong phút chốc không khí trở nên căng thẳng, Băng Ngữ Hạ kiêu ngạokhiêu chiến Tổ Hoàng Võ, hai truyền thừa giương cung bạt kiếm.
Tiên nữ Mai Tố Dao lên tiếng:
– Lần này mọi người tụ hợp là vì kỳ ngộ môn hộ vạn cổ chứ không phảichém giết lẫn nhau. Thiên Đạo Viện đã đồng ý cho thiên hạ cùng hưởng môn hộ, bất cứ môn phái cũng không có tư cách cướp đi quyền lực của ngườikhác.
Miệng Tiên nữ Mai Tố Dao phun chân ngôn, tiên âm từng đợt. Mai Tố Daotoát ra sức hấp dẫn, khi nàng nói chuyện làm người tâm tình bình tĩnhlại.
Có người từ trên trời giáng xuống nói:
– Ta đồng ý lời của Mai tiên nữ.
Người này từ trên trời giáng xuống, vạn pháp tùy tùng, một bước đại đạohòa cùng, một bước thiên địa độc tôn. bỗng chốc trời trăng mất sắc, độchành đi, núi sông lay động. Nơi y đi qua chúng sinh linh run rẩy, y nhưthần nhân từ cửu thiên giáng xuống.
Thấy thanh niên từ trên trời giáng xuống, không biết là ai hét to một tiếng:
– Thần nhân Cơ Không Vô Địch!
Thần nhân Cơ Không Vô Địch, truyền nhân Lăng Không sơn, lục thế tôn củaLăng Không tiên đế. Bất cứ danh hiệu nào đều kinh diễm đương thời, baonhiêu thiên tài cũng không thể so sánh với Thần nhân Cơ Không Vô Địch,tất cả mờ nhạt hẳn.
Thần nhân Cơ Không Vô Địch là học sinh duy nhất đương thời của Đế Thếviện. Thần nhân Cơ Không Vô Địch vào Đế Thế viện ngộ đạo, nghe nói cóthu hoạch siêu kinh người. Đế Thế viện Thiên Đạo Viện là học viện quycách cao nhất, từ vạn cổ đến bây giờ học sinh vào Đế Thế viện đếm trênđầu ngón tay, xem như là tổ tiên của Thần nhân Cơ Không Vô Địch, LăngKhông tiên đế lúc còn trẻ cũng chưa vào Đế Thế viện được.
Đời này Thần nhân Cơ Không Vô Địch bái vào Đế Thế viện, trừ tin đồn muốn so sánh cao thấp với Hạo Hải tiên đế lúc trẻ ra, cũng để bù đắp tiếcnuối không thể vào Đế Thế viện của Lăng Không tiên đế.
Nghe nói Tiên nữ Mai Tố Dao cũng có tư cách vào Đế Thế viện, nhưng nàngkhông vào. Thân phận của Mai Tố Dao rất đặc biệt, nàng ở lại Thiên ĐạoViện, không phải học sinh cũng không là lão sư. Mai Tố Dao thảo luận đại đạo với các viện chủ Thiên Đạo Viện, đương nhiên nàng rất có kiến thức. Mai Tố Dao từng giảng kinh dạy đạo, nàng có năng lực thảo luận đại đạovới các viện chủ Thiên Đạo Viện,
Thần nhân Cơ Không Vô Địch vô địch duy ngã độc tôn mở miệng nói:
– Kỳ ngộ trong môn hộ vạn cổ đều dựa vào duyên phận, nếu các vị tự nhậnlà tài tuấn đương thời, tiên tiến dẫn đầu thì cần gì sợ ai tranh giành?Kỳ ngộ trong thiên hạ người có duên thì được, các vị cần gì bài xíchngười khác? Mọi người cùng vào môn hộ, có được kỳ ngộ hay không phải xem thần thông của mỗi người.
Giọng điệu Thần nhân Cơ Không Vô Địch vừa bá khí vừa tràn đầy tự tin, không sợ bị ai tranh giành.
Có tiểu phái tán tu lớn tiếng hùa theo:
– Mai tiên nữ, thần nhân nói hay. Chúng sinh bình đẳng, kỳ ngộ trong môn hộ chỉ người có duyên mới được, mỗi người đều có phần!
– Đúng đúng, đại giáo cường quốc dựa vào cái gì độc chiếm vạn cổ môn hộ? Mai tiên nữ, thần nhân có lòng dạ thật rộng rãi!
Thoáng chốc tiểu phái tán tu, học sinh bình dân hoan hô, vỗ tay khen Mai Tố Dao, Cơ Không Vô Địch.
Bên tai Lý Thất Dạ bỗng vang lên thanh âm:
– Tiểu tử này cướp danh của công tử!
Từ khi nào có một thanh niên da đen ngồi bên Lý Thất Dạ, hắn liếc thanh niên đó, là Tư Không Thâu Thiên.
Lý Thất Dạ không để bụng:
– Danh là thứ gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có người thích thì cứ lấy, ta càng thích giết người hơn.
Lý Thất Dạ liếm môi.
Nhìn hành động của Lý Thất Dạ, Tư Không Thâu Thiên rùng mình. Tư KhôngThâu Thiên thấy nhiều sóng gió, gã dám lẻn vào tông thổ tổ địa đại giáocường quốc, có thể nói không bao nhiêu thứ làm gã sợ. Nhưng khi Lý ThấtDạ liếm môi lại làm Tư Không Thâu Thiên lạnh sống lưng. Lúc này đây TưKhông Thâu Thiên như thấy cảnh tượng máu chảy thành sông, xác chất caonhư núi. Lý Thất Dạ tựa như ác ma khát máu liếm môi nhìn, còn chưa đãthèm. Tư Không Thâu Thiên hoảng hốt, gã loáng thoáng ngửi được mùi máu.
Đám người Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ, Thanh Huyền Thiên Tử không nóinên lời. Trong tình huống này, vật khổng lồ sau lưng đám Tổ Hoàng Võ cómuốn bài trừ người khác cũng không được. Với Diêu Quang cổ quốc, muốntương lai phát triển tốt thì phải dọn dẹp những người khác cho trống chỗ hoạt động. Nhưng bây giờ Diêu Quang cổ quốc muốn đuổi người khác đi,thanh lý những kẻ muốn chia môn hộ là điều không thể.