Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 282: Bá Tiên Sư Vương (3) tại website SStruyen.Net
Cùng hắn nói Lý Thất Dạ làxem xét vật này thật giả, còn không bằng nói hắn đang trì hoãn thờigian, thời điểm Lý Thất Dạ nghiêm túc xem xét lấy thần đao này, mộtbên trong lòng đếm số, suy tính lấy thời gian Vũ thị Thủy tổ giết tới.
Lý Thất Dạ tỉ mỉ quan sát một lần, sau đó rút đao mà ra.
“Tranh” một tiếng, một đao rút ra, lập tức đao khí trùng thiên, trongnháy mắt, thần đao tựa như thức tỉnh, thần đao phun ra nuốt vào lấy hànmang đáng sợ, hàn mang sáng chói bức người, làm cho người ta không cáchnào nhìn thẳng.
Cảm nhận được đao ý vô thượng của thần đao, lúc này, ngay cả đám ngườiLý Sương Nhan cũng không khỏi trở nên động dung, đây là một thanh vôthượng thần đao, tuyệt đối là kinh thế vô song!
“Oanh” ngay thời điểm Lý Thất Dạ cẩn thận xem thần đao, đột nhiên mộttiếng vang thật lớn, khí thế ngập trời, cuồn cuộn mà tới.
– Vũ lão đầu…
Bá Tiên Sư Vương hừ lạnh một tiếng, hừ lạnh nói:
– Chẳng lẽ bản tọa sẽ bắt nạt tiểu bối của ngươi sao!
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, một đao hoành thiên tới, cái này chính làđao ý, đao ý vô địch, dưới một đao, xé ra hỗn độn, một đao vô địch! Mộtđao chém tới, thẳng đến cổ điện!
– Vũ lão đầu, ngươi còn muốn phân thắng bại sao?
Đối mặt một đao chém tới, Bá Tiên Sư Vương hừ lạnh một tiếng, một quyền băng thiên dựng lên.
– Lão sư tử, ăn ta một đao!
Thanh âm Vũ Thần cuồng hống vang lên, một cái bóng bá khí đạp không tới! Hắn rốt cục lấy lại tinh thần, thoáng cái truy sát đến đây.
– Đi…
Ngay lúc thạch hỏa điện quang này, Lý Thất Dạ quát.
Trong nháy mắt, Ngưu Phấn chở tất cả mọi người đi, thân như con quaychuyển một cái, trong một chớp mắt, Ngưu Phấn vậy mà vượt qua hưkhông, hóa thành một đường cong, thoáng cái trốn ra lĩnh vực của Bá Tiên Sư Vương! Loại tốc độ này thật sự là quá bất khả tư nghị!
Thiên Ngưu Tổ Oa, có thần thông để cho người ta không tưởng tượng nổi,đặc biệt là sau khi Ngưu Phấn lấy được Lý Thất Dạ truyền thụ thần giải,thì càng khó lường.
– Lão sư tử, lại dám đánh chủ ý Hoành Thiên Bát Đao của ta! Hôm nay không trảm ngươi không thể!
Thanh âm Vũ Thần gào thét xa xa vang lên.
Tiếp lấy, sau lưng vang lên tiếng rống giận dữ của Bá Tiên Sư Vương:
– Thả ngươi cẩu thí, cái đồ vứt đi kia của ngươi bản tọa mới nhìn không vừa mắt!
“Rầm rầm rầm” ở thời điểm này, Bá Tiên Sư Vương cùng Vũ Thần đã chiến cùng nhau!
Trong nháy mắt thoát đi, Lý Thất Dạ ra hiệu, Ngưu Phấn hướng chỗ càng sâu bỏ chạy, Lý Sương Nhan kinh hãi, nói ra:
– Không chạy ra Thiên Cổ Thi Địa?
– Không kịp, phía trước chôn lấy một kẻ càng đáng sợ hơn, liền đi nơi đó.
Lý Thất Dạ quát lớn nói ra, đem Bá Tiên Đao để vào bên trong cổ hộp chí bảo của Trung Châu cổ quốc.
– Vũ lão đầu, ngươi lại tính toán thần đao của ta!
Ở trong nháy mắt, Bá Tiên Sư Vương đã mất đi cảm ứng đối với thần đao của mình, sắc mặt lập tức đại biến, cuồng hống nói.
– Đánh rắm, phá đao của ngươi ta mới nhìn không vừa mắt!
Vũ Thần gầm lên giận dữ nói:
– Lão sư tử, đưa ta bí kíp!
Ở giữa thạch hỏa điện quang này, đám người Lý Thất Dạ đã thoát được đủxa, Ngưu Phấn có thể nói là liều ra tốc độ nhanh nhất của mình, nhưng mà khoảng cách như vậy, đối với loại tồn tại như Bá Tiên Sư Vương mà nói,căn bản không đủ xa!
Chỉ trong nháy mắt, phía trước có một tòa núi cao chặn đường đi của đámngười Lý Thất Dạ, toà núi cao này chính là cao đến không cách nào hìnhdung, thậm chí có thể nói, đây là đám người Lý Sương Nhan tiến vào Thiên Cổ Thi Địa đến nay gặp được ngọn núi cao nhất! Nói không chừng là đệ
nhất cao sơn cả Thiên Cổ Thi Địa.
Toà núi cao này cắm thẳng vào vòm trời, tựa như nó đâm vào chỗ sâu nhấtcủa vòm trời, ngửa đầu mà trông, nhìn không tới toà núi cao này đến tộtcùng cao bao nhiêu, tóm lại, toà núi cao này là cao lớn vô cùng. Toà núi cao này vắt ngang thiên địa, nhật nguyệt xuất nhập trong đó, tinh hàvờn quanh, đứng ở dưới núi cao này, chỉ sợ bất luận sinh linh gì đều cảm thấy vô cùng nhỏ bé.
– Xông đi vào!
Vừa lúc đó, Lý Thất Dạ đối với Ngưu Phấn quát to. Ngưu Phấn trong nháymắt hướng toà núi cao này phóng đi, muốn xông lên núi cao.
“Rầm rầm rầm” chỉ trong nháy mắt, chân trời vang lên từng đợt tiếng sấm, hai cái cự thủ hướng nơi này chộp tới.
– Tiểu quỷ, dám gạt thần đao của ta.
Lúc này, thanh âm Bá Tiên Sư Vương cuồng hống vang lên.
Đón lấy, thanh âm của Vũ Tổ cũng như sấm vang nổ tung:
– Yêu nghiệt phương nào, dám giả mạo hậu nhân Vũ thị ta!
Hai cánh tay, một cái là Bá Tiên Sư Vương, một cái là Vũ Thần, hai cánh tay kéo dài thiên địa, hướng Lý Thất Dạ chộp tới.
“Phanh” một tiếng, lúc này, Ngưu Phấn phóng tới núi cao, lại bị bắn trởvề, tựa hồ toà núi cao này bị thần lực bao phủ, căn bản là xông khôngvào.
– Khổ Trúc Lâm, Tiễn Kinh Tiên!
Ở trong nháy mắt, Lý Thất Dạ cao giọng nói, đồng thời, quát lên:
– Xông…
Ngưu Phấn không chút do dự cuồng phóng tới núi cao, “Oanh” ngay trongnháy mắt Ngưu Phấn chở đám người Lý Thất Dạ xông vào núi cao, đại thủcủa Bá Tiên Sư Vương cùng Vũ Thần chộp tới vừa chạm vào vô thượng thầnlực của núi cao, lập tức bị chấn trở về!
Xông vào núi cao, Ngưu Phấn thiếu chút nữa ngồi phịch ở trên mặt đất,kém một ít, bọn hắn liền chạy không thoát cự thủ của đám người Bá TiênSư Vương!
Ở trong nháy mắt, Vũ Thần cùng Bá Tiên Sư Vương đến, vừa thấy được VũThần cùng Bá Tiên Sư Vương, đám người Lý Sương Nhan cũng không khỏi lưng phát lạnh, hai người kia đã từng là tồn tại vô địch của thời đại kia,đã từng quét ngang cửu thiên thập địa! Một khi bọn hắn ra tay, chỉ sợbọn họ là số kiếp đã định.
Nhưng mà, nhắc tới cũng kỳ, Vũ Thần cùng Bá Tiên Sư Vương lại dừng ở bên ngoài núi cao, không dám bước vào nửa bước.
Cuối cùng, Vũ Thần khom người cúi chào, hướng trên núi cao nói ra:
– Tiền bối, mấy tiểu nhi này giả mạo hậu nhân ta, gạt ta vô thượng bí kíp, xin tiền bối đuổi mấy tiểu nhi này đi ra!
Lúc này, đám người Lý Sương Nhan cũng hướng trên núi cao nhìn lại, ởthời điểm này, đám người Lý Sương Nhan mới phát hiện ở trên núi cao,giữa vách đá dựng đứng vậy mà giắt một bộ mộc quan, mộc quan nhìn phác hoa không thực, nhưng mà, nó treo cao ở nơi đó, tựa như là quan tài cao ngất, bao quát cửu thiên thập địa, chư thần đều phủ phục!
Ở thời điểm này, mọi người Lý Sương Nhan mới biết được Bá Tiên Sư Vương, Vũ Thần kiêng kỵ là tồn tại bên trong mộc quan kia.
Nhưng mà, đối với Vũ Thần nói, mộc quan dựng đứng trên vách đá không cótrả lời, vô thanh vô tức, tựa hồ lười nhác đáp lại! Nhưng mà, mặc dù lànhư thế, Bá Tiên Sư Vương cùng Vũ Thần cũng không dám bước vào nơi đâynửa bước.
Thấy một màn như vậy, bất luận là Lý Sương Nhan, hay là đám người NgưuPhấn, cũng không khỏi trong nội tâm phát lạnh, chấn động vô cùng, Vũ Tổlà ai, Bá Tiên Sư Vương là người phương nào?