Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 228: Cùng người chết làm giao dịch (1) tại website SStruyen.Net
– Loại truyền thuyết này ta có nghe qua.
Ngưu Phấn cũng thì thào nói:
– Truyền thuyết trước thời đại chư đế, đã từng có cự đầu tồn tại sánhngang tiên đế chôn cất bản thân vào long huyệt, tình huống cụ thể cóthành địa tiên hay không thì không biết.
Chúng tiểu tử hoảng sợ, tồn tại sánh ngang tiên đế, cho dù không bằngtiên đế nhưng cũng là tồn tại có thể đồ diệt cửu thiên thập địa, là đáng sợ đến bực nào!
– Nói như vậy, trong thiên cổ thi địa này địa thi có cấp bậc thấp nhất, sau đó là bảo chủ, cường đại nhất là địa tiên.
Trần Bảo Kiều nói ra.
– Lời này cũng đúng, cũng không đúng.
Lý Thất Dạ nói ra:
– Địa thi không nhất định là yếu nhất. Đã từng có tồn tại vô địch đánhvào nơi sâu nhất của thiên cổ thi địa, cuối cùng hắn thất bại, trở thành khôi lỗi của thiên cổ thi địa, hóa thành địa thi. Địa thi như vậy vừaxuất hiện, đừng nói là bảo chủ, cho dù là địa tiên cũng phải tránh lui.
Nghe được Lý Thất Dạ nói tới chuyện này, chúng tiểu tử rốt cuộc cũng cókhái niệm về cấp bậc của thiên cổ thi địa, địa tiên chưa chắc mạnh nhất, địa thi chưa chắc yếu nhất.
– Đại sư huynh, chúng ta làm sao giao dịch với bảo chủ đây, sao không giao dịch với địa tiên?
Hứa Bội tò mò hỏi.
– Địa Tiên không được.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Cường giả đạt tới địa tiên chết đi, sẽ không dễ dàng đi giao dịch, trừ phi là bái tế. Hơn nữa chúng ta cũng không có tới nơi địa tiên chôncất, mặc dù có ta và thân thiên cổ y che chở, nhưng mà trước mắt cácngươi không thể chèo chống tới nơi chôn cất địa tiên, các ngươi sẽ bịthi khí xâm nhập.
– Bảo chủ đều chôn cất dưới đất, bọn họ sẽ đứng ra giao dịch sao?
Trần Bảo Kiều cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
– Bảo chủ cũng tốt, địa tiên cũng tốt, chôn cất ở chỗ này chẳng khácnào là chết đi, bọn họ chỉ đang ngủ say, tuy bọn họ có một ít ý thức,thời gian càng lâu thì ý thức càng hỗn độn, nhưng mà có chút thời điểmbọn họ bừng tỉnh, bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện leo ra làm giao dịch với chúng ta.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Đi theo ta, các ngươi đi theo đằng sau ta, mỗi người cach nửa xích,đừng cách ta quá xa, nhớ kỹ, lúc ta giao dịch không thể nói chuyện, nếukhông coi chừng chết ở chỗ này.
Nói xong cất bước đi vào thiên cổ thi địa.
Đám người Lý Sương Nhan đồng thời rùng mình, không dám khinh thường, xếp thành hai đội nhao nhao đi theo sau lưng Lý Thất Dạ.
Khi đám người Lý Thất Dạ bước vào Thiên Cổ Thi Địa, trong nháy mắt,cường giả như đám người Lý Sương Nhan, Thạch Cảm Đương đều thoáng cáicảm nhận được trong rừng, trong thạch động, thậm chí là dưới mặt đất đều có từng đôi mắt thoáng cái trợn đến, thoáng cái có vô số người chếtxông ra.
Đột nhiên có Địa Thi xuất hiện, khiến đám người không khỏi sởn hết cả gai ốc, hai chân nhịn không được run.
Keng… keng… keng… nhưng mà, vừa lúc đó, Lý Thất Dạ dùng đồng chùy trongtay gõ tiểu đồng la, từng tiếng đồng la mang theo một loại tiết tấu thần bí vang lên.
– Thiên du du, địa mang mang, lộ quy lộ, kiều quy kiều, Thiên Cổ địa sứgiao dịch đến. Thần cũng tốt, quỷ cũng tốt, Địa Thi càng là lui ba miếu. . .
Lúc này Lý Thất Dạ kéo ra cuống họng, phối thêm tiết tấu đồng la hát lên.
Thanh âm Đồng la, thanh âm la hét, lấy tiết tấu thần bí hỗn hợp ở cùngnhau, hóa thành một loại tấu chương khiến người ta không nói được.
Ở trong tiếng đồng la, ở trong tiếng hét to, bầu không khí trở nên kinhkhủng hơn, tựa như là có người đi ở trong bóng tối với vô số cỗ tử thi,khiến người ta không khỏi sởn hết cả gai ốc!
Nhưng mà, nói đến kỳ quái, tiếng đồng la vang lên, tiếng thét vang lên,Địa Thi xuất hiện vậy mà giống như u linh chậm rãi thối lui, trốn vàorừng cây, trốn vào thạch động, trốn vào dưới mặt đất. . .
Thấy một màn như vậy, đám người Nam Hoài Nhân đều cảm thấy bất khả tưnghị, ở thời điểm này, mọi người mới hiểu được vì cái gì Lý Thất Dạsẽ xem trọng một rương y phục rách rưới này!
– Thiên du du, địa mang mang, lộ quy lộ, kiều quy kiều, Thiên Cổ địa sứgiao dịch đến. Thần cũng tốt, quỷ cũng tốt, Địa Thi càng là lui ba miếu. . .
Theo Lý Thất Dạ gõ đồng la, vừa tẩu biên hét lớn, chậm rãi bước vào Thiên Cổ Thi Địa.
Dãy núi lên xuống, dòng sông lao nhanh, tại địa phương sơn hà tú lệ, lại là mai táng vô số tu sĩ, bao gồm rất nhiều đại nhân vật, thậm chí đãtừng là thế hệ vô địch.
Bước vào Thiên Cổ Thi Địa, theo bọn hắn xâm nhập, vùng đất này lượn lờbốc lên thi khí, theo thi khí toát ra, bắt đầu tập hợp ở bên cạnh đámngười Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy thi khí lượn lờ hướng cạnh mình tập hợp mà đến, trong nội tâmđám người Nam Hoài Nhân cũng không khỏi vì đó phát lạnh, nếu thi khínhập vào cơ thể, đó cũng không phải là một việc hay, nhẹ thì đạo hạnh bị hao tổn, nặng thì trở thành Địa Thi.
Ở thời điểm này, cái hộp dài mà Lý Thất Dạ vác ở trên lưng kia phunra nuốt vào lấy quang hoa nhàn nhạt, chậm rãi toát ra từng luồng dượchương, một loại mùi thuốc nói không nên lời, có ba phần tanh, bảy phầnxạ vị, quanh quẩn không ngừng, bao phủ đám người bọn họ.
Nhắc tới cũng cổ quái, thời điểm mùi thuốc này ở quanh thân bọn hắnlượn lờ không tiêu tan, thi khí vậy mà không có biện pháp tới gần.
Càng là chỗ sâu trong Thiên Cổ Thi Địa, thi khí lại càng nặng, mà địaphương Địa Thi càng nhiều, thi khí sẽ càng thêm dày đặc! Nhưng mà, ynguyên không cách nào xâm nhập quanh thân đám người Lý Thất Dạ, dượchương này che chở lấy đám người Lý Thất Dạ một đường đi về phía trước.
Đám người Lý Thất Dạ đi không nhanh, cũng không tính chậm, leo núi lộinước. Từng bước một đi về phía trước, ở trên đường, bọn hắn gặp được vô số Địa Thi, có tu sĩ loài người, có tu sĩ yêu tộc, cũng có Quỷ Tiên,Thiên ma. . . Hơn nữa, những tu sĩ đã trở thành Địa Thi này khi còn sống đều là đạo hạnh không kém!
Mặc dù như thế, Lý Thất Dạ một đường la hét, một đường đập đồng la, rấtnhiều Địa Thi sau khi biết bọn hắn đi vào, đều là xa xa nhìn thoáng qua. Cũng không có công kích đám người Lý Thất Dạ, sau đó lại nằm trở về chỗ cũ!
Dọc theo đường đi, đám người Nam Hoài Nhân gặp được rất nhiều quan tài,có đồng quan, có mộc quan, có nê quan, có thạch quan, có kim quan, thậmchí có thần mộc chi quan. . . Vô số cỗ quan tài có treo ở trên huyềnnhai, có phù ở trong nước, có chìm dưới đầm, có phong trên cự thụ. . .
Nhìn thấy vô số cỗ quan tài có cũ có mới này, đám người Nam Hoài Nhâncũng không khỏi vì đó sởn hết cả gai ốc, nơi này được gọi là Thiên CổThi Địa, hoàn toàn là phù hợp xưng hô như vậy, nơi này mai táng tu sĩnhiều lắm!
Đám người Nam Hoài Nhân nhìn thấy nhiều quan tài như vậy, cũng là hếtsức tò mò, đều rất muốn biết trong những quan tài này có thi thể haykhông, có điều, không có Lý Thất Dạ đồng ý, bọn hắn không dám tùy tiệnhành động.