Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 223: Tiên dân cửu ngữ (2) tại website SStruyen.Net
– Chưởng quầy muốn tiên dân cửu ngữ thì cứ nói thẳng, theo ta thấy, chưởng quầy cũng là người có thể làm chủ.
Lý Thất Dạ cười nói.
Chưởng quầy tâm thần kịch chấn, “Tiên dân cửu ngữ” này với hắn quá rungđộng, người khác không biết, nhưng mà gia tộc của hắn biết thứ này trânquý ra sao.
– Tiên sinh cao nhân —
Chưởng quầy vội vàng cuối đầu, nói ra:
– Không biết tôn xưng của tiên sinh?
– Ta nha.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái, Lý Thất Dạ. Không biết chưởng quầy có phải là đại chấp sự Cổ gia nhất mạch hay không?
– Không dám, không dám.
Chưởng quầy lúc này động dung, vội vàng nói:
– Tệ nhân được tộc nhân nâng đỡ, miễn cưỡng làm gia chủ.
– Chuyện này ta cũng hơi ngoài ý muốn.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Gia chủ Cổ gia tự mình buôn bán, điều này thật sự là không dễ.
Về phần đám người Nam Hoài Nhân lại đưa mắt nhìn nhau, Lý Thất Dạ nóichuyện với chưởng quầy, bọn họ căn bản nghe không rõ, cái gì Cổ gia, cái gì đại chấp sự, bọn họ nghe không hiểu.
– Gia quy Cổ gia, ta biết rõ.
Lý Thất Dạ thong dong nói:
– Cổ gia Hoàng Chung ta cũng biết. Gia chủ, Cổ gia là cửa hiệu lâu đờingàn vạn năm, danh dự Cổ gia buôn bán sinh ý ta cũng biết rõ.
– Tiên dân cửu ngữ, tiên sinh ra giá.
Cổ chưởng quầy quả nhiên là người buôn bán, cũng không dây dưa dài dòng, lập tức nói.
– Ta muốn không nhiều, như vậy đi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Ta chỉ muốn ba trang giấy của ngươi, chưởng quầy thấy thế nào?
– Cái này —
Chưởng quầy biến sắc. Trên thực tế không chỉ là chưởng quầy, cho dù làđám người Nam Hoài Nhân cũng chấn động, phải biết rằng, ba trang giấycổ chính là đế vật.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Chưởng quầy, đối với Cổ gia, ta đã ra giá công đạo rồi, nếu không, tađã sớm lấy cả ba trang giấy và tảng đá. Chưởng quầy nên biết thứ mà Cổgia các ngươi cần trọng yếu cỡ nào.
– Không dám dấu diếm tiên sinh.
Chưởng quầy trầm ngâm một chút, cuối cùng nói ra:
– Chúng ta cần một chút cam đoan, dù sao chuyện này quá trọng yếu, mọi người nói miệng không bằng chứng.
Lý Thất Dạ nhìn qua chưởng quầy, sau đó cười lên, nói ra:
– Cũng phải, Cổ gia các ngươi kinh doanh ngàn vạn năm rồi, cũng làbiển chữ vàng, tín dự của Cổ gia ta còn tin được. Lấy giấy bút ra, taghi cho các ngươi một câu, các ngươi có thể trở về đi thương lượng mộtchút. Ta với Cổ gia có lòng tin khá lớn.
– Cảm tạ tiên sinh tín nhiệm Cổ gia!
Cổ chưởng quầy lại cáo từ, sau đó mang giấy bút tới đưa cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cầm giấy bút, suy tư một chút sau đó mua bút, công tác liên tục, sau đó đưa cho Cổ chưởng quầy, nói ra:
– Đi thôi, đừng quá lâu, kiên nhẫn của ta có giới hạn.
Chưởng quầy phân phó tiểu nhị chiêu đãi đám người Lý Thất Dạ, sau đó vội vàng rời đi, không dám lãnh đạm!
Sau khi Cổ chưởng quầy rời khỏi, đám người Lý Sương Nhan vô cùng nghivấn nhìn qua Lý Thất Dạ, đến bây giờ Nam Hoài Nhân cũng không dám hỏi.
– Cái gì là tiên dân cửu ngữ?
Cuối cùng vẫn là Trần Bảo Kiều mở miệng, nàng nhịn không được mà hỏi thăm.
Lý Thất Dạ nhìn qua Trần Bảo Kiều, lắc đầu, nói ra:
– Đây không phải thứ mà các ngươi nên biết, đây là chuyện liên quan tới thời đại cổ xưa.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Trần Bảo Kiều không hỏi, nếu như LýThất Dạ muốn nói, không cần nàng hỏi cũng sẽ nói cho nàng biết.
– Cái Hoàng Chung kia là mấu chốt?
Vẫn là Đồ Bất Ngữ ít nói mở miệng hỏi, hắn vẫn ít nói chuyện, chú ý nhiều, làm việc còn đáng tin hơn Nam Hoài Nhân nhiều.
– Ánh mắt rất tốt.
Lý Thất Dạ nhìn Đồ Bất Ngữ sau đó khen.
– Ba trang giấy là đế vật, chẳng lẽ Hoàng Chung là tiên đế chân khí? Hoặc là thứ còn quý hơn tiên đế chân khí?
Nam Hoài Nhân nói:
– Thứ trọng yếu như vậy cũng dám bày ra, không sợ bị người ta đoạt sao?
Đúng như chưởng quầy nói, ba tấm giấy vàng là đế vật, dùng ba kiện đếvật đổi lấy “Tiên dân cửu ngữ”, mà cái gọi là “Tiên dân cửu ngữ” cóquan hệ tới Hoàng Chung, như vậy thứ này còn quý hơn đế vật, ý tứ chỉ sợ là cao hơn cả tiên đế bảo khí hoặc là tiên đế chân khí.
– Đoạt?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu, nói ra:
– Hoàng Chung đặt ở đó, người có thể cướp đi không có bao nhiêu người. Lại nói người dám đoạt của Cổ gia cũng không nhiều.
– Cổ gia có lai lịch gì?
Khuất Đao Ly lại không nhịn được lên tiếng hỏi. Có thể mở ra bảo điếmnhư thế, nhưng mà dám mở cửa tiệm đầy bảo vật như thế, tuyệt đối có lailịch kinh thiên.
– Là tồn tại vô cùng cổ xưa, mà Nam Thiên thế gia cổ xưa gì đó so sánh với bọn họ, vẫn còn kém xa.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Không xuất thế không có nghĩa là người ta không cường đại! Trong cửugiới, có chút tồn tại đã vượt qua tưởng tượng của các ngươi, thế giannày cường đại nhất không phải là đế thống tiên môn!
– Còn tồn tại cường đại hơn cả đế thống tiên môn sao?
Lạc Phong Hoa cũng động dung hỏi thăm. Là đệ tử trẻ tuổi, trong mắt hắnxem ra, đế thống tiên môn đã là vô thượng, thậm chí là quái vật khổnglồ.
– Còn mạnh hơn đế thống tiên môn, còn mạnh hơn cả Thanh Huyền quốc giacổ cũng không phải không có, còn cường đại hơn Trường Hà Tông vẫn có,nhưng mà nha…
Nói đến đây, Lý Thất Dạ híp mắt không nói nữa.
– Trường Hà Tông rất cường đại sao? Truyền thuyết Thanh Huyền quốc gia cổ có hai đời tiên đế đấy.
Hứa Bội ít nói chuyện hỏi thăm.
Cũng không chỉ có Hứa Bội cho rằng như vậy, trên thực tế chỉ sợ rấtnhiều đệ tử chưa thấy các mặt xã hội vẫn cho rằng là như vậy, ThanhHuyền quốc gia cổ, một quốc gia ra hai đế, đây là quái vật khổng lồ,không người nào có thể rung chuyển, bất luận đại giáo cương quốc gìcũng biến sắc.
– Trường Hà Tông còn đáng sợ hơn cả Thanh Huyền quốc gia cổ.
Lý Thất Dạ cũng không nói gì, Lý Sương Nhan cũng không nói chuyện, nhưng mà Đồ Bất Ngữ ít nói chuyện lại thở dài, nói:
– Trường Hà Tông là một môn ba đế, nó nằm ở Đông Bách Thành, có thể nóilà quái vật khổng lồ chân chính, không người nào có thể rung chuyển!
– Một, một, một môn ba đế —
Trương Ngu trung thực cũng chấn động, nói chuyện cà lăm, trên thực tế,bị chấn động không chỉ có Trương Ngu, Hứa Bội, các đệ tử khác cũng thế.
– Một môn ba đế!
Cho tới bây giờ đám người Lạc Phong Hoa cũng phải hít sâu một hơi.
Thanh Huyền quốc gia cổ có hai đời tiên đế, trong mắt bọn họ càng làquái vật khổng lồ, một môn ba đế như Trường Hà Tông, cuối cùng còn đángsợ tới bực nào!
– Chín giới mênh mông, có nhiều thứ vượt xa tưởng tượng của các ngươi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Tuy nhân hoàng giới của chúng ta sinh ra tiên đế không thua gì cácgiới khác, nhưng mà có nhiều thứ vẫn không phải thể chọc. Nếu có mộtngày các ngươi ra khỏi nhân hoàng giới, đi tới nơi khác, sẽ có ngày nhìn thấy mà thôi.