Chương 208: Lục Đạo Kiếm (1)

Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 208: Lục Đạo Kiếm (1) tại website SStruyen.Net
– Người khác là không thể nào!
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Nhưng mà, ta là Lý Thất Dạ!
Một câu bình thường nhưng lại mang theo tự tin không gì sánh nổi.
Tô Ung Hoàng nhíu mày một cái, nhìn qua Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ nói mộtcâu đầy tự tin làm rung động tâm hồn thiếu nữ, trong lúc nhất thời hấphô dồn dập, bộ ngực sữa phập phồng!
– Ngươi lập hay không lập?
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm, nói ra:
– Quyền quyết định trong tay ngươi.
Cuối cùng nhất, Tô Ung Hoàng thật vất vả ổn định tâm tư, hít sâu mộthơi, nhìn qua Lý Thất Dạ rất lâu, cuối cùng nàng trầm giọng nói:
– Ta lập!
Chân mệnh thề cũng không phải trò đùa, nhưng mà nàng biết chắc Thái Dương Thể vô thượng tiên thể chi thuật có ý nghĩa thế nào!
Sau khi Tô Ung Hoàng lập chân mệnh thề, Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:
– Cần phải cẩn thận nghe kỹ, hy vọng với tư cách truyền nhân Tô gia, nếu như để ta lặp lại lần nữa, sẽ khiến người ta thất vọng, biết rõ không,sư phụ —
Một câu “Sư phụ” hắn kéo thật dài, có ba phần trêu tức. Lý Thất Dạ nóilời này khiến Tô Ung Hoàng mặt nóng lên, nàng trừng Lý Thất Dạ một cái,
thần thái kiều mỵ!
Lý Thất Dạ mang áo nghĩa chữ “Dương” chí dương chí cực truyền cho Tô Ung Hoàng. Chữ “Dương” này có thể diễn hóa ra hai chủng vô thượng tiên thểchi thuật — Thái Dương Thể, Trú Thiên Thể!
Tô Ung Hoàng tu luyện chính là trú thiên thể, hiện tại vừa tiếp xúc vớiThái Dương Thể vô thượng tiên thể chi thuật, nàng lập tức rung động,trong khoảng thời gian ngắn nàng không dám tin nổi.
Thời điểm này Tô Ung Hoàng hiểu rõ, Lý Thất Dạ truyền thụ cho nàng vôthượng tiên thể chi thuật và nàng tu hành vô thượng tiên thể chi thuậtlà cùng nguồn gốc, thậm chí chúng bổ sung cho nhau, chính là trên mộtcành nở ra hai đóa hoa, kết ra hai trái cây khác nhau.
Thời điểm này Tô Ung Hoàng đã hiểu vì cái gì Lý Thất Dạ nói tu hành Thái Dương Thể vô thượng tiên thuật và Trú Thiên Thể vô thượng tiên thuậtcủa nàng là không xung đột! Bởi vì hai chủng vô thượng tiên thể chithuật này đồng nguyên đồng căn cùng cành, làm sao xung đột?
Tô Ung Hoàng đã hoàn toàn rung động rồi, lúc này nàng đã biết rõ vôthượng tiên thể chi thuật này căn nguyên nằm đâu, thế gian đệ nhất tiênthể chi thuật, không người nào có thể so sánh, không thuật nào có thể so sánh!
– Ngươi, ngươi làm sao có được tiên thể thuật này?
Đến bây giờ, Tô Ung Hoàng vẫn không tin nổi, tiểu nam nhân trước mặtnày, không, đồ đệ trước mặt nàng vì sao có thể thuật như thế?
Lý Thất Dạ khoan thai vừa cười vừa nói:
– Không nên quên, tiên đế báo mộng, trong mộng thụ đạo cho ta!
Nói đến đây, hắn cười rộ lên.
Lời này làm Tô Ung Hoàng tức giận nhìn Lý Thất Dạ một cái, căn bản đâylà chuyện không có khả năng, mặc dù nói đám người Cổ Thiết Thủ tin tưởng chuyện báo mộng thụ đạo, nhưng mà, Tô Ung Hoàng không tin lý do này,nhưng mà nếu như không phải báo mộng thụ đạo, giải thích thế nào?
Đạt được Lý Thất Dạ thụ đạo, Tô Ung Hoàng đứng dậy rời đi, nàng phảiquay về đi tìm hiểu vô thượng tiên thể chi thuật này, đúng như Lý ThấtDạ trước kia đã nói, nàng chính là trời sinh Chu Dương thánh thể, tuluyện Thái Dương tiên thể là thích hợp nhất! Tu luyện vô thượng tiên thể chi thuật sẽ giúp nàng đột phá lớn nhất!
– Đồ nhi —
Sau khi ra tới cửa, Tô Ung Hoàng lại quay đầu, nhìn chung quanh Lý ThấtDạ sau đó có ba phần dí dỏm, một phần vũ mị, sáu phần ung dung, mỉm cười nói:
– Cho dù ngươi truyền cho ta vô thượng tiên thể chi thuật, nhưng vẫnkhông thể cải biến được sự thật ngươi là đồ đệ của ta. Đồ nhi, về saunên hảo hảo địa hiếu thuận vi sư, có công pháp tuyệt thế gì, có bảo vậtvô địch nào đều phải hiếu kính sư phụ, có biết không?
Nói xong xoay người rời đi.
Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc từ cửa truyền vào, lọt vào tai người khác đặc biệt dễ nghe.
Lý Thất Dạ cười cười, sau đó gọi Lý Sương Nhan vào, hắn lấy mộc kiếmchiếm được trong Ma Bối Lĩnh ra, đưa cho Lý Sương Nhan, vừa cười vừanói:
– Đều nói ngươi là kiếm thị của ta, nếu không ôm một thanh kiếm, làm sao có thể xưng kiếm tùy tùng đâu rồi, tìm vỏ kiếm tốt sau đó mang nó lên. Nó không chỉ là kiếm của ta, còn là kiếm của ngươi.
Lý Sương Nhan nghe xong ảo não, trừng hắn một cái, nàng đem cầm mộc kiếm vào tay, cẩn thận quan sát, hỏi:
– Kiếm này tên gì?
– Kiếm này do thủy căn Lục Đạo Liên và thủy căn Bồ Ma Thụ giao thoa màthành, được thiên địa luyện hóa, cuối cùng thành kiếm, ngươi có thể gọinó là ma kiếm, lại có thể gọi nó là Tiên Ma kiếm, hoặc gọi nó là HắcBạch kiếm… Tùy tiện lấy một cái tên đi.
Lý Thất Dạ cười nói.
– Hắc Bạch kiếm quá khó nghe.
Lý Sương Nhan tức giận nói:
– Gọi Lục Đạo Kiếm đi!
Trước mặt Lý Thất Dạ, nàng chưa phát giác ra nàng đã buông vẻ mặt lạnh như băng rồi, nhiều ra phong thái tiểu nữ nhi.
– Thử huyền diệu của nó một lần đi!
Đối với kiếm tên gì, Lý Thất Dạ từ chối cho ý kiến.
Lý Sương Nhan cầm Lục Đạo Kiếm trong tay, huyết khí khẽ động, “Ông” mộttiếng, hào quang đen trắng hiện ra, hào quang đan xen vào nhau giống như âm dương thái cực, quấn giao không ngớt, chìm nổi thiên địa!
Kiếm này cầm trong tay Lý Sương Nhan, “Ông” một tiếng, khi tiếng vangnhỏ xuất hiện, thân thể Lý Sương Nhan bắn ra tiên quang vô cùng thánhkhiết, Lục Đạo Kiếm bạch sắc quang mang như cá gặp nước, thoáng cáitương dung với Lý Sương Nhan.
Mà hắc sắc quang vô cùng kiêng kỵ tiên thể của Lý Sương Nhan, nhưng màhào quang tiên thể thoáng cái làm hắc quang hấp hối, làm cho Lý SươngNhan chấn động toàn thân, lúc này nàng cảm giác vô cấu thể đã phát huy
tới tận cung, vạn pháp bất xâm! Đồng thời khi tiên thể hút hăc quang,lập tức khiến nàng chịu tải âm dương, chưởng chấp càn khôn, có được lựclượng cường đại.
– Rất tốt, kiếm này rất thích hợp với ngươi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Có kiếm này bên cạnh, có thể uẩn dưỡng thể chất của ngươi rất lớn,dùng cường tráng huyết khí bản thân đi, như thế mới có ích với ngươi!Giúp ngươi tu hành làm chơi ăn thật.
– Thế nhưng mà, kiếm này có một nửa là thủy căn của Bồ Ma Thụ mà thành,trong đó có ma khí, sẽ không phản phệ vô cấu thể của ta chứ?
Lý Sương Nhan lo lắng nói ra. Lục Đạo Liên, và vô cấu thể của nàng hợp tác với nhau, nhưng mà Bồ Ma Thụ lại tương khắc với nàng.
– Ngươi quá coi thường thể thuật ta truyền cho ngươi.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói ra:
– So sánh với thể thuật của ngươi Bồ Ma Thụ được coi là cái gì, ngươi nhớ rõ câu nói kia không?
– Kiền khôn như kê tử, hỗn độn sơ khai thì, thái sơ diễn cửu tự, cửu tự sinh cửu bảo, cửu bảo minh cửu thư!
Lý Sương Nhan ghi nhớ kỹ khẩu quyết.
Đối với người bên cạnh, Lý Thất Dạ vô cùng tín nhiệm Lý Sương Nhan, LýSương Nhan cũng vượt qua khảo nghiệm trung thành với hắn, bí mật thểthuật với Lý Sương Nhan mà nói chỉ giữ kín không nói ra.
Bí mật này Lý Sương Nhan cũng thủ khẩu như bình, trừ chính nàng ra, tuyệt đối sẽ không nói cho người nào khác biết.

Prev
Next