Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 198: Bồ Ma uống máu (3) tại website SStruyen.Net
Phốc… phốc….
Trong chớp mắt này, cỗ máu tươi kia hóa thành vô số tơ máu, từng đạotừng đạo tơ máu bắn ra. Tốc độ cực nhanh, ngay cả nhìn cũng không có thể thấy rõ ràng.
– Giết…
Tu sĩ cường giả vừa bị đánh bay vừa thấy tơ máu phóng tới, quát chói tai một tiếng, bảo binh điên cuồng chém ra!
Phốc… phốc… phốc…
Nhưng mà, mặc kệ ngươi cái bảo binh gì đều chém không đứt tơ máu kíchxạ mà đến này, trong nháy mắt, huyết quang nổi lên, tu sĩ này đến tu sĩkhác đều bị tơ máu đâm thủng thân thể.
– A…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, vốn bị tơ máu xuyên thấu thân thể làkhông nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà, sau khi bị tơ máu xuyên thấuthân thể, tơ máu giống như ống hút thoáng cái điên cuồng hút lấy máutươi của bọn hắn, tơ máu khẽ hấp đến tinh huyết, lập tức biến lớn
– A…
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết nhấp nhô. Ở trong nháy mắt,liền có mấy trăm tu sĩ bị hút khô tinh huyết, như là người khô từ trênkhông trung rơi xuống.
– Trốn…
Có tu sĩ thấy tơ máu chém không đứt, bị dọa đến sợ hãi. Quát to một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Oanh… oanh… oanh…
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, dưới mặt đất vọt lên từng sợi rễ cây thôto, như là xúc tu của từng con bạch tuộc, nhưng mà, so với xúc tu củabạch tuộc còn đáng sợ hơn.
– A…
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đào tẩu bị đầu ma căn này đâm xuyên qua thân thể, thoáng cái hút khô tinh huyết, thành vô số cỗ thây khô.
Sưu….
Ở trong thạch hỏa điện quang này, vô số ma căn thô to hướng tất cả tu sĩ vọt tới, tốc độ cực nhanh, vô số ma căn xen lẫn thành thiên la địavõng, thẳng lưới mà xuống, có thể nói là đem đám người Thanh Huyền Thiên Tử bao phủ ở bên trong.
– Giết…
Đám người Thanh Huyền Thiên Tử cuồng hống một tiếng, diễn biến vạn pháp, Bảo khí vang trời, chặt đứt lưới ma căn như thiên la địa võng giết đến.
Nhưng mà lúc này, ma căn đáng sợ vượt xa khỏi bọn hắn tưởng tượng, ngheđược âm thanh “xùy, xùy, xùy” vang lên, từ trong đạo đài bắn ra từng đạo từng đạo tơ máu vậy mà cùng từng cái từng cái ma căn xuyên liền cùngmột chỗ, ma căn thoáng cái hút tơ máu vào, lập tức ma khí mãnh liệt,sinh ra vô số rễ, rậm rạp chằng chịt, như vô số cương châm vậy.
Vừa lúc đó, đằng sau vô số ma căn toát ra một đoạn cọc gỗ, cọc gỗ cũngkhông cao, chỉ có khoảng ba thước, nhưng mà, nó giống như là Ma Chủ đáng sợ, tất cả ma căn đều là từ trên người nó mọc ra, đáng sợ hơn là, trêncọc gỗ này vậy mà sinh trưởng một đôi con mắt đen nhánh.
Khi cọc gỗ này xuất hiện, nó đáng sợ xa xa không chỉ ở đây, đột nhiên,nó phun ra tà khí vô tận, khoảnh khắc ở giữa, ma khí trùng thiên.
Oanh …
Ở thời điểm này, cốt thứ rất sớm trước kia liền xuất hiện từng cáiphun ra ma khí, ma khí thoáng cái bị cọc gỗ hấp thu, hóa thành từng conma tác, cùng rễ cây của nó quấn giao cùng nhau, biến thành vũ khí đángsợ nhất, trảm chi không ngừng, hơn nữa một khi bị nó cuốn lấy, lập tứcbị hút khô tinh huyết.
– Rốt cục đi ra, so với trong tưởng tượng của ta còn cường đại hơn, lại thành cái cọc, không chỉ là rễ chính.
Lý Thất Dạ nhìn lấy cái cọc gỗ không đến ba thước này, thì thào nói.
– Cọc gỗ của Bồ Ma Thụ?
Lý Sương Nhan nhìn thấy cọc gỗ sinh ra hai con mắt đen nhánh, cũng không khỏi sởn hết cả gai ốc, lúc này, nàng minh bạch vì sao Lý Thất Dạ lạixưng nó là đồ vật quỷ quái.
Nhưng mà, từng cái ma căn không chỉ là xen lẫn thành thiên la địa võngbắt giết tất cả tu sĩ, hơn nữa từng cái ma căn là điên cuồng hút huyếttuyến bất tận từ đạo đài.
– Cái này, trong này là cái gì, thế nào ma vật kia sẽ điên cuồng hút lấy bọn nó?
Trong đạo đài y nguyên còn có vô số tơ máu bắn ra, tơ máu không chỉ làbắn thủng thân thể tu sĩ, còn lao vào ở trong ma căn, ma căn điên cuồnghấp thu huyết tuyến phóng tới này. Thấy một màn như vậy, Trần Bảo Kiều
không khỏi sởn hết cả gai ốc, hình như trong đạo đài này có ma huyếtvậy.
– Ngươi đoán đúng rồi, đây là ma huyết.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói ra:
– Ma huyết giá trị vô song của Bồ Ma Thụ, nhưng mà, tồn lượng đã rất ít. Nếu nơi này có thể có rễ cây ma thụ còn sống, ma huyết liền là dụ hoặclớn nhất đối với bọn nó.
– Đây không phải chư thần bảo tàng, đây là vật dụ bắt!
Trần Bảo Kiều không ngu ngốc, thoáng cái nghĩ thấu nguyên do trong đó, không khỏi biến sắc.
Lý Thất Dạ ngắm nàng một cái, nói ra:
– Ngươi còn không tính quá ngu, ai nói nơi này có chư thần bảo tàng? Đây là đạo đài dụ bắt đồ diệt rễ cây sống sót.
– A…
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết nhấp nhô không ngừng, từ tu sĩ này đến tusĩ khác chết thảm ở dưới Bồ Ma Thụ săn giết, Bồ Ma Thụ cũng biết Lý Thất Dạ là kình địch, cho nên, cũng không giết tới, mà là săn giết tất cả tu sĩ.
Đã có ma huyết trân quý vô song, lại có ma khí thu nạp, cọc gỗ của Bồ Ma Thụ cũng thoáng cái trở nên càng mạnh mẽ hơn! Lúc này, đừng nói là tusĩ khác, coi như là Vương Hầu cũng rất dễ dàng đồ sát!
– Má ơi, đây là cái ma quỷ gì…
Chư Yêu Vương Phi Giao Hồ cùng với tu sĩ khác tại khu phổ thông thấy một màn như vậy, cũng không khỏi rùng mình.
– Di, đây là Bồ Ma Thụ trong truyền thuyết, một khi nó phát triển, toàn bộ chúng ta cũng phải chết ở nơi này!
Lão quy vương sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, xoay người bỏ chạy.
Gặp lão quy vương bỏ trốn, các tu sĩ khác cũng không cần nói, lập tức xoay người bỏ chạy.
– A…
Tư Đồ Chân Nhân hét thảm một tiếng, bị ma căn đâm xuyên qua lồng ngực,thoáng cái bị hút khô tinh huyết, thẳng đến thời điểm sắp chết, hai
mắt hắn cũng trợn trừng lên, không nghĩ tới mình sẽ có dạng kết quả này.
Lúc này, đám người Thanh Huyền Thiên Tử, Thánh Thiên Đạo Tử còn sống sắc mặt đại biến, ở thời điểm này, Thanh Huyền Thiên Tử đã cùng ThánhThiên Đạo Tử liên thủ, quản chi Thanh Huyền Thiên Tử Đế thuật vô song,cùng Thánh Thiên Đạo Tử, Quan lão liên thủ, y nguyên không thể chạy rama căn xen lẫn thành thiên la địa võng.
Rễ cọc của Bồ Ma Thụ hút lấy tinh lực càng nhiều, nó lại càng cường đại, đám người Thanh Huyền Thiên Tử mấy lần phá vòng vây mà ra, đều bị éptrở về.
Chính mình mang tới Vương Hầu Chân Nhân là càng ngày càng ít, sắc mặtThanh Huyền Thiên Tử khó coi tới cực điểm, cuối cùng, đem quyết địnhchắc chắn, quát chói tai một tiếng, cuồng hống nói:
– Giết…
Ở trong nháy mắt, hắn tế ra một vật, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Oanh…
Ở giữa thạch hỏa điện quang, vật ấy vừa ra, đế uẩn vô địch hóa thành một đạo đế mang quét ngang mà qua, đế mang quét ngang mà qua, lập tức chặtđứt vô số ma căn, tuôn ra một khoảng trời, che chở lấy đám người ThanhHuyền Thiên Tử vọt ra.
– Đế vật…
Nhìn thấy đế uy vô địch, đám người Trần Bảo Kiều cũng không khỏi biến sắc.
Không sai, Thanh Huyền Thiên Tử tế ra chính là Đế vật, là một chiếcnhẫn, chính là Tiên Đế lưu lại, nhưng mà, đế uẩn có hạn, mặc dù là nhưthế, che chở lấy đám người Thanh Huyền Thiên Tử giết ra khỏi trùngvây không là vấn đề.