Bạn đang đọc Đế Bá – Chương 1443: Phục long sơn (1) tại website SStruyen.Net
Trong phiến sơn hà này, là thai nghén lấy vô số sinh linh, ở chỗ này, không chỉ là cõi yên vui của Nhân tộc, cũng là quê hương của nhiều phi cầm tẩu thú.
Nếu là người bình thường, bước vào Phục Long Sơn, có lẽ không có cảm giác gì, nhưng mà Lý Thất Dạ, hắn đạp vào Phục Long Sơn, vậy liền không đồng dạng, hắn có thể cảm nhận được dưới mặt đất truyền đến rung động hồn hùng vô cùng kia, một loại trùng kích tuyệt luân vô bỉ, tựa như dưới mặt đất có sinh mệnh lực vô cùng vô tận dâng lên mà ra.
Lý Thất Dạ dọc theo lưng núi mà đi, rốt cục đi tới bên trong một tòa thâm cốc. Đứng ở bên trong thâm cốc này, Lý Thất Dạ nhìn quanh bốn phía một cái, cuối cùng hắn huýt sáo một tiếng.
Lý Thất Dạ huýt sáo là mười phần bén nhọn, mười phần chói tai, rất nhiều người nghe tiếng huýt sáo dạng này đều sẽ nhịn không được che lỗ tai, khiến người ta cảm thấy tiếng huýt sáo này có thể đâm xuyên màng nhĩ, để cho người ta thống khổ.
Liền là dạng tiếng huýt sáo này, lại có một loại tiết tấu không nói được, một loại vận luật làm cho không người nào có thể nghe hiểu được, tựa hồ loại nhịp điệu này, loại thanh âm này có thể trực thấu sâu trong lòng đất.
Soạt… một tiếng, sau khi Lý Thất Dạ huýt sáo rất lâu, rốt cục bùn đất tung tóe bay, dưới mặt đất chui lên một đầu sinh linh.
Đầu sinh linh này toàn thân đen như mực, lân phiến trên người giống như là dùng huyền thiết chế tạo. Đầu sinh linh này sinh ra đầu rồng, trên đỉnh đầu có một cái sừng, mà thân thể lại giống Tỳ Hưu.
Lúc này, sinh linh kia từ dưới đất chui ra ngoài. Mười phần cảnh giác nhìn lấy Lý Thất Dạ, một bộ muốn công kích, hơn nữa, nó đã làm tốt chuẩn bị tùy thời đều có thể chui xuống dưới đất.
– Toản Long Thú, sinh linh hiếm thấy nha.
Lý Thất Dạ nhìn thấy sinh linh này từ dưới đất chui ra ngoài, hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lúc này, Lý Thất Dạ lấy ra một nắm lá cây, liền cành mang lá hướng Toản Long Thú giương lên. Cười nói ra:
– Đến đây đi, chỉ cần ngươi dẫn ta đi chỗ kia, ta liền cho ngươi ăn đủ.
Lý Thất Dạ lấy ra lá cây chính là nhánh cây từ Long Thụ, mà cành lá Long Thụ đối với Toản Long Thú có vô cùng dụ hoặc.
Nhìn thấy nhánh cây trong tay Lý Thất Dạ, Toản Long Thú lập tức không thể chuyển dời ánh mắt.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không có ác ý, Toản Long Thú chậm rãi từ trong đất bùn đi tới, mặc dù là như thế, nó vẫn rất cảnh giác. Một hồi lâu về sau, Toản Long Thú tới gần, trong nháy mắt ngậm lấy nhánh cây trong tay Lý Thất Dạ, một trận thanh âm sàn sạt vang lên, Toản Long Thú trong nháy mắt đem lá Long Thụ ăn đến tinh quang.
Lý Thất Dạ lại bắt lấy một nắm lớn lá cây Long Thụ, Toản Long Thú há mồm liền đến đoạt, nhưng mà, tốc độ của Lý Thất Dạ nhanh hơn, trong nháy mắt dời, để Toản Long Thú ăn không được.
– Thứ mùi này, ngươi hẳn là rất quen thuộc.
Lý Thất Dạ cầm lá Long Thụ trong tay giơ lên cao cao, không cho Toản Long Thú ăn, cười nói ra:
– Chỉ cần ngươi dẫn ta đi chỗ kia, ta liền để ngươi ăn đủ. Nếu như ngươi đồng ý, như vậy thì gật gật đầu.
Toản Long Thú nhìn lấy Lý Thất Dạ, lại nhìn lấy lá cây giơ lên cao cao, trong lúc nhất thời không khỏi do dự, nhưng mà, cuối cùng muốn ăn chiến thắng lý trí, Toản Long Thú nhìn lấy Lý Thất Dạ, vội nhẹ gật đầu, tiếp lấy nó ép thân thể xuống.
Lý Thất Dạ lộ ra tiếu dung, nói ra:
– Này mới đúng a, lá Long Thụ, coi như ngươi cả đời cũng ăn không được mấy lần.
Nói xong, cất bước cưỡi trên người Toản Long Thú.
Oanh một tiếng vang lên, Toản Long Thú chở Lý Thất Dạ trong nháy mắt chui vào dưới mặt đất, dưới đất, từng đợt tiếng oanh minh vang lên. Ở trong đất bùn, Toản Long Thú dùng tốc độ khó mà tin nổi chạy, chỉ có sinh linh giống như Toản Long Thú mới có thể ở dưới mặt đất Phục Long Sơn chạy như thế.
Phục Long Sơn, đây là một mảnh đại địa bất phàm, coi như ngươi cường đại tới đâu, một khi chui vào trong đất bùn, ngươi liền không cách nào biết được mình thân ở nơi nào, không cách nào phân rõ Đông Nam Tây Bắc.
Toản Long Thú chở Lý Thất Dạ ở dưới đất một trận phi nước đại, cũng không biết chạy hết bao lâu, Lý Thất Dạ cũng không lo lắng Toản Long Thú sẽ đi sai chỗ, nếu như ở Phục Long Sơn dưới mặt đất ngay cả Toản Long Thú cũng có thể đi nhầm, như vậy, những người khác căn bản là tìm không thấy phương hướng.
Oanh… rốt cục, một tiếng vang thật lớn, Toản Long Thú chạy hết tốc lực thật lâu cuối cùng từ trong đất bùn vọt ra, xông vào trong một cái hang đá.
Lúc này, Toản Long Thú ngừng lại, Lý Thất Dạ đi xuống, quan sát hang đá này một chút. Cái hang đá này ở vào sâu dưới lòng đất, không có ai biết vị trí cụ thể!
Ở phía trước hang đá này có một cái cổng vòm đá, đằng sau cổng vòm đá là một mảnh đen như mực, cũng không biết là thông hướng nơi nào.
– Không sai, chính là chỗ này, ta rốt cục lại tới.
Lý Thất Dạ đánh giá hang đá này một phen, lộ ra tiếu dung, thì thào nói.
Chi…
Lúc này, Toản Long Thú đứng ở sau lưng Lý Thất Dạ kêu một tiếng.
Lý Thất Dạ quay người trở lại, nhìn lấy bộ dáng Toản Long Thú thèm nhỏ dãi, hắn không khỏi cười cười, đem lá Long Thụ còn lại toàn bộ ném cho nó, cười nói ra:
– Đây là hồi báo đưa cho ngươi.
Nhìn thấy nhiều lá Long Thụ như vậy, Toản Long Thú vui sướng kêu một tiếng, cộp cộp bắt đầu ăn, trong nháy mắt, phong quyển tàn vân, Toản Long Thú đem tất cả lá Long Thụ ăn đến tinh quang, sau đó “Oanh” một tiếng chui vào trong đất bùn biến mất không thấy.
Lý Thất Dạ nhìn lấy cổng vòm đá trước mặt, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lầm bầm nói ra:
– Lần này, ta cũng muốn nhìn một chút có phải thật sống lại hay không.
Xuyên qua cổng vòm đá, xuất hiện ở trước mặt Lý Thất Dạ là sườn đồi, phía trước tối mờ mịt một mảnh, ở bên ngoài sườn đồi, ngoại trừ hắc ám vẫn là hắc ám, làm cho không người nào có thể thấy rõ ràng vật gì khác.
Lý Thất Dạ đứng ở trên sườn đồi, dùng bước chân đo lượng kích thước, quyết định phương hướng, sau đó không chút do dự nhảy xuống, cả người hắn tựa như lưu tinh rơi xuống, tiếng gió từ bên tai của hắn gào thét mà qua.
Đông… một tiếng, Lý Thất Dạ cũng không biết là hạ xuống bao lâu, rốt cục, theo một tiếng vang thật lớn, cả người hắn đập vào dưới mặt đất, thân thể của hắn giống như là một cái đinh to lớn đính ở trong đất bùn.
– Ta chán ghét nhất là một bước này!
Hơn phân nửa thân thể của Lý Thất Dạ đinh nhập trong đất bùn, hắn không khỏi thì thào nói. Mỗi lần tới nơi này, đều phải đinh nhập trong đất bùn, đây là một bước hắn không thích nhất.
Thân thể đinh vào trong đất bùn, Lý Thất Dạ không có đứng lên, hắn lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra hạt sương bên trong, hạt sương ướt thân thể của Lý Thất Dạ, tựa như có sinh mệnh lực chui vào trong đất bùn.
Trên hạt sương Long Thụ này có thấm ánh trăng, Lý Thất Dạ là từ Long Thụ thu thập đến.
Khi tất cả hạt sương chui vào trong đất bùn, “lỗ chi” một tiếng, ở thời điểm này, chuyện bất khả tư nghị phát sinh, bùn đất bốn phía Lý Thất Dạ tựa như hóa thành đầm lầy, cả người Lý Thất Dạ chìm xuống dưới, hơn nữa là lấy tốc độ cực nhanh chìm xuống.