Chương 953: Thiên Thạch Đài

Nguồn: TruyenYY

Trong tiểu viện ở bên ngoài gian phòng u tĩnh đó, hai đạo bóng hình cao lớn xinh đẹp đứng đó, ngọn gió nhè nhẹ thổi qua, mái tóc phiêu phiêu, lãnh diễm chi tán, lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người, đặc biệt dưới tình huống hai nữ nhân có dung mạo xinh đẹp tương tự nhau, nhìn qua nhìn lại có thêm một phong vị khác a.

Sau khi đứng đó, nhìn về phía gian phòng kia vẫn không có chút động tĩnh nào, Hàn Nguyệt cũng lười biếng vươn vươn vai, đường cong hoàn mỹ ẩn dưới lớp váy áo màu bạc khiến cho nổi bậc hấp dẫn hơn, dựa vào một tảng đá cạnh đó ngồi xuống, ngọc thủ đặt ở trên bãi đá, má nhấc lên, sóng mắt lưu chuyển, hấp dẫn vạn phần.

Cùng im lặng giống như Hàn Nguyệt, nhưng thật ra Hàn Tuyết hơi có chút đứng ngồi không yên, đợi cả nửa ngày mà trong phòng vẫn không có nửa điểm động tĩnh, không khỏi có chút gấp gáp: “Hắn như thế nào còn chưa có đi ra thế? Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, đám người phụ thân đều chuẩn bị đi Thiên Thạch Đài”

“Gấp cái gì? Yên tâm đi, lấy hiểu biết của ta đối với hắn, không phải là người mơ hồ về thời gian, nếu hắn đã đáp ứng ra tay, vậy mặc kệ như thế nào đều sẽ không xuất hiện biến cố” Tựa hồ rất ít nhìn thấy bộ dáng nôn nóng của vị muội muội, Hàn Nguyệt không khỏi che miệng khẽ cười nói.

Nghe vậy, Hàn Tuyết liền dừng cước bộ lại, bất quá còn không có im lặng được bao lâu, lại đột nhiên hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi nói, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ? Chúng ta tại thời điểm ở trên đại mạc hoang vắng nhặt được hắn, hắn thật ra bị thương rất nặng a, ngay cả khí lực đứng lên cũng đều không có”

Hàn Nguyệt ngẩn ra, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn bên trong giương mặt lãnh diễm của Hàn Tuyết lộ ra tia xinh đẹp quyến rũ ở hai má, ở nơi nào đó, tựa hồ trong lúc mơ hồ tồn tại một chút lo lắng.

“Đó là Hồng gia gia chủ – Hồng Lập” Bên tai Tiêu Viêm truyền tới một giọng trầm thấp và mang theo một cổ mùi hương thơm, nghiêng đầu nhìn lại hóa ra là Hàn Tuyết.

“Chỉ sợ hảo ý này không thành, phải đem nhi nữ các thêm vào, ha ha, bất quá không cần lo lắng, Hồng gia ta đối với vợ vẫn rất là rộng lượng” Hồng Lập cười lạnh nói.

“Tốt lắm, cũng đừng có nói suông, thời gian của ta không có nhiều, sau chuyện này ta còn muốn trở về tu luyện”

Hồng Thần nhíu mày, đứng dậy, thân hình run lên, một tiếng sấm nhàn nhạt vang lên, mà thân hình lại như quỷ dị từ hư vô hiện ra tại trên Thiên Thạch Đài, ngẩng đầu, ánh mắt kiêu ngạo nhìn hàng ghế Hàn gia, quát: “Không cần. Đánh rồi hẳn nói, đến tột cùng là ai xuất trướng?”

Nghe được tiếng quát Hồng Thần, ánh mắt toàn trường đều chuyển hướng về phía hàng ghế Hàn gia, cuối cùng chiếu thẳng đến trên người Hàn Nguyệt, trong toàn bộ đám trẻ tuổi Hàn gia, tựa hồ nàng cũng đã tiến vào cấp bậc Đấu Hoàng.

Dưới ánh mắt soi mói của toàn trường, Hàn Nguyệt lại thản nhiên cười, chợt khẽ lắc đầu, một cánh tay mảnh khảnh chĩa sang bên cạnh, thanh âm trong suốt động lòng người vang lên quanh quẩn toàn trường. “Đối thủ của ngươi không phải là ta, mà là hắn”

Vô số ánh mắt thoáng cái chuyển dời đi, cuối cùng chụp lại trên người một thanh niên xa lạ một thân mặc ma bố y đang ngồi trên bàn tiệc của Hàn gia, trong nhất thời, tất cả mọi người đều là kinh ngạc …

Ánh mắt Hồng Thần hơi hơi có chút âm hàn quẳng ném đến Tiêu Viêm, trong con ngươi Kẻ khoa trương hiện lên vẻ khinh miệt không có che dấu. “Quá nhục nhã, chỉ là muốn tìm một kẻ chết thay, mà cũng làm ra vẻ…”

Nghe được tiếng cười lạnh và thanh âm khinh thường từ trong miệng Hồng Thần truyền ra, Tiêu Viêm chỉ cười cười, trong nụ cười lộ ra một tia lãnh ý nhàn nhạt.

Prev
Next