Chương 904: Tốc Độ! Uy Hiếp!

Nguồn: TruyenYY

Ánh mắt Hàn Phong lành lạnh nhìn đám người Tiêu Viêm đang chậm rãi tiến về phía quảng trường. Đặc biệt phía sau còn có Thiên Bách nhị lão, trong mắt lộ ra hàn quang đại thịnh.

“Tiêu Viêm, không nghĩ là ngươi lại có lá gan tự mình đến đây, ngươi thật cho là mọi người ngồi đây đều là đồ trang trí (đồ chơi) hay sao?” Hàn Phong chậm rãi đứng dậy cười lạnh nói. Cùng lúc hắn vừa âm thầm nháy mắt với một gã cường giả Ma Viêm cốc, để triệu tập Ma Viêm Cốc hộ vệ tới.

“Ta đến Ma Viêm cốc chỉ nhằm vào Hàn Phong ngươi, không liên quan đến những người khác, nếu các vị thực sự muốn nhúng tay vào, tại hạ ra tay thực không lưu tình đâu.” Tiêu Viêm chậm rãi đi đến quảng trường, bước chân nhẹ nhàng nhưng lại làm cho không ít người ngồi tại đây cảm nhận thấy một luồng uy áp cấp bách. Những tin đồn về Tiêu Viêm bên trong Hắc Giác Vực quá lớn, làm cho không ai dám khinh thường người thanh niên thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ này.

“Đám hộ vệ bên ngoài Ma Viêm Cốc kia ngươi không cần thông tri nữa, tiến đây ta đã thuận tay đuổi đi hết sạch rồi!”

Hàn Phong âm thầm ra hiệu, nhưng không thể lọt khỏi mắt Tiêu Viêm, vẫn luôn chăm chú quan sát lão, lập tức lộ ra ý cười có một chút mùi vị huyết tinh.

Nghe vậy Hàn Phong cùng các cường giả Ma Viêm cốc đều lập tức kinh sợ, chợt một người phẫn nộ quát: “Khá lắm, tiểu tử ra tay thật ác độc, ngươi còn muốn đem Ma Viêm cốc giết đến chó gà cũng không tha phải không?”

Tiêu Viêm nở nụ cười nhàn nhạt, bình thản nói: “Lúc đầu Ma Viêm cốc giết không ít đệ tử vô tội của Già Nam Học Viện, các ngươi có nghĩ đến ngày hôm này không? Già Nam Học viện không thích giết chóc nhưng đối với địch nhân không có ngu xuẩn mà ra vẻ từ bi.”

Phía sau lưng bị luồng sát khí bao trùm, Kim Ngân Nhị Lão trên trán đổ không ít mồ hôi lạnh, thân thể ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Bàn tay Tiêu Viêm lẩn quẩn một đạo ám kình, chỉ cần hai người có biểu hiện kháng cự thì lập tức mất mạng đương trường.

“Tiêu…Tiêu đại nhân thủ hạ lưu tình!” Kim lão nuốt một ngụm nước miếng, miệng lắp bắp van xin, không dám trước sự uy phong của Tiêu Viêm mà có nửa điểm kháng cự. Tiêu Viêm hôm nay như lôi đình ám sát để lại trong lòng bọn họ kỷ niệm khó có thể phai mờ.

Tiêu Viêm sớm đã thuấn di đến phía sau bọn họ, là do bọn họ khinh thường không phòng bị, cho dù Tiêu Viêm là Đấu Tông muốn khống chế bọn họ trong thời gian ngắn ngủi như vậy cũng rất khó. Nói chung lần này là do bọn họ bất cẩn mà thôi!

“Hai người các ngươi thật ngu xuẩn, biết rõ Tiêu Viêm không phải là Đấu Hoàng bình thường, thế mà dám khinh địch.” trên bàn tiệc, da mặt Hàn Phong cũng rút lại. Hắn không nghĩ tới Kim Ngân Nhị Lão lại bị Tiêu Viêm bắt được nhanh như vậy và cũng không có một cơ hội kháng cự nào.

Tại trước mặt mọi người Tiêu Viêm đã cấp cho hắn một nỗi kinh sợ, làm hắn không nhịn được tức giận mắng lên một tiếng.

Phía bàn tiệc, Mạc Thiên Hành cùng với Ưng SƠn lão nhân đều nhăn mặt nhìn về cốt dực phía sau lưng Tiêu Viêm, lấy nhãn lực bọn họ có thể nhận ra Tiêu Viêm lấy tốc độ như vậy là nhờ công hiệu của cốt dực. Hơn nữa bọn nhớ rất rõ lần trước giao thủ với Tiêu Viêm thì tốc độ của hắn thấp hơn nay rất nhiều mà.

Mạc Thiên Hành chau mặt nhìn chằm chằm vào cốt dực có chút quen mắt, một lúc sau rốt cuộc cũng nhớ ra lần trước đấu giá hội Tiêu Viêm mua được bộ ma thú thây khô xương.

Không nghĩ tới lúc trước không rõ công hiệu của bộ xác ma thú này, cuối cùng lại bị Tiêu Viêm thu đến tay. Xem ra lần đấu giá hội đó Mạc Thiên Hành thật sự thua lỗ nặng nề.

“Mẹ nó, mỗi lần gặp tên tiểu tử này đều bị ôm nhục vào người.” Con mắt mê tít nhìn đôi cốt dực, Mặc Thiên Hành giờ phút này tiếc nuối không thôi, chỉ dám suy nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra.

Prev
Next