Nguồn: TruyenYY
Hôm sau, tại một ngọn núi nhỏ nằm ở khoảng giữa Già Nam Học Viện và Hoà Bình trấn, trong rừng cây xanh um tùm, ngẫu nhiên có vài bóng người chớp động.
Trên đỉnh núi, có mười mấy người đang đứng trong gió, giữa vô tận cuồng phong, những người này ngay cả chéo áo cũng không lay động, mười mấy người đều đứng im lặng, một cỗ khí thế áp bách mơ hồ toát ra làm cả ngọn núi đều yên tĩnh, không một tiếng động.
Người thanh niên áo đen đứng đầu, đôi mắt khép hờ, hai tay chắp sau lưng, đứng một hồi lâu, đôi tai hắn bỗng nhiên giật giật, thản nhiên nói: “Đến đây!”
Hắn vừa dứt lời, từ xa trong không gian đột nhiên xuất hiện hơn mười chấm đen, chỉ trong nháy mắt những chấm đen đã hiện rõ ràng thành hơn mười bóng người, cấp tốc phóng đến, khi đến gần ngọn núi nhỏ, mới dần giảm tốc độ, từ trên không đáp xuống.
“Ha ha, Tiêu môn chủ, đã lâu không gặp rồi a!” Mấy chục bóng người vừa hiện thân, một người cởi trần, thân hình tráng kiện ngập tràn sát khí hướng về Tiêu Viêm cười to nói.
“Thái bang chủ uy phong so với năm đó không hề giảm sút a! Khí phách như vậy, tại Hắc Giác Vực này thật khó mà tìm được.” Tiêu Viêm nhìn vị tráng hán đã cùng hợp tác với hắn đối phó Vân Lam Trác, bang chủ Cuồng Sư Bang Điểu Thiết, chắp tay cười nói.
“Khí phách của chúng ta sao bằng Tiêu môn chủ được? Hiện tại, ở Hắc Giác Vực này, ai mà không biết Tiêu môn chủ chỉ bằng lực lượng bản thân mà chém giết tam đại trưởng lão của Ma Viêm cốc, làm cho Địa Ma lão quỷ có đi mà không có về. CChậc chậc, đó là cấp bậc thất tinh Đấu Tông đấy nha, chính là tồn tại vô địch bên trong Hắc Giáp Vực này, kết quả này cùng với việc các cường giả khác cũng thua trong tay Tiêu môn chủ, xem ra sau này Hắc Giác Vực chính là thiên hạ của Tiêu môn chủ a!” Một mỹ phụ trong trang phục toàn màu đỏ, lộ ra sự quyến rũ mê hoặc, đứng một bên cười duyên nói.
Ngày hôm nay, Ma Viêm Cốc có lẽ là nơi náo nhiệt nhất của Hắc Giác Vực. Vô số hộ vệ Ma Viêm cốc đứng trước cốc khẩu, vũ khí sáng ngời trong tay, bất cứ người nào không có thiếp mời trong tay hoặc là phàm nhân đều không được phép tiến vào, điều này dẫn đến việc một có đoàn người thật dài xếp hàng trước cửa cốc.
Khi ở ngoài cửa cốc còn đang ồn ào hỗn loạn, thì trên quảng trường ở sâu bên trong cốc, đã có không ít cường giả và thế lực danh tiếng tập trung, Hàn Phong đứng trên đài cao tươi cười nhìn xuống quảng trường đã đầy ắp không còn chỗ ngồi, giờ khắc này hắn giống như quay trở lại thời điểm còn là Đan Hoàng danh tiếng lẫy lừng.
“Tiêu Viêm! Ân oán giữa ta và ngươi sẽ rất nhanh chấm dứt, đến lúc đó, nhất định phải bắt ngươi ngoan ngoãn dâng lên tính mạng và Phần Quyết cho ta!” Trong đầu hắn thoáng hiện lên hình ảnh một người thanh niên trẻ tuổi, Hàn Phong xiết chặt chén trà trong tay, ánh mắt bắn ra từng tia tàn nhẫn, cười nanh độc.
Ngay lúc Hàn Phong còn đang suy nghĩ, đội ngũ đông đảo của Tiêu Viêm cũng đã lặng yên tiến tới.
Trận chiến này, tất cả bọn họ, đã trông chờ từ lâu!