Chương 884: Thiên Bách Nhị Lão

Hai đạo nhân ảnh màu xám xuất hiện quá đột ngột, mà trước khi nhìn thấy, Tiêu Viêm cơ hồ không hề cảm ứng được chút nào. Loại biến cố đột ngột như vậy làm thủ ấn đang biến hóa chợt đình trệ, hắn cũng thoáng trầm mặc. Ánh mắt lại quét qua quả cầu lửa đang càng ngày càng khổng lồ, hắn không kiềm được quát to: “Hai vị, hỏa cầu sắp nổ rồi, mau mau rời khỏi đây ngay” .

Có vẻ như đã nghe được lời cảnh báo của Tiêu Viêm, hai đạo hôi bào nhân ảnh (áo bào màu tro) bên cạnh hỏa cầu khổng lồ cũng chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt tang thương mà bình thản liếc nhẹ Tiêu Viêm. Mà chính cái nhìn thoáng qua này khiến hắn kinh hãi phát hiện ra cỗ dược lực cuồng bạo đang kịch liệt bốc lên kia không ngờ lại dần dần lắng xuống.

Cảm giác được sự biến hóa này ở trong cơ thể, trong mắt Tiêu Viêm không khỏi tràn lên cảm giác hãi hùng. Chỉ vẻn vẹn một cái liếc mắt mà có thể chèn ép, chế trụ dược lực đang bạo động trong cơ thể hắn từ một cự li xa như vậy. Loại thực lực này… “Không phải quá nghịch thiên, quá đáng sơ sao? Hai đạo hôi ảnh (hôi sắc nhân ảnh- a.Hóng) thần bí này tột cùng là cao nhân phương nào? Hắc Giác Vực này từ khi nào lại xuất hiện những cường giả đáng sợ như vậy?”

Trong lúc Tiêu Viêm đang kinh hãi trong lòng thì đám người Tô Thiên, Hàn Phong vốn đã rút lui một khoảng trước đó cũng đã phát hiện sự tồn tại của hai đạo hôi ảnh. Họ chợt ngẩng ra một lúc lâu. Tô Thiên như đột nhiên nhớ ra một điều gì đó, ánh mắt mau chóng tràn lên vẻ cuồng hỉ, thấp giọng lẩm bẩm: “Mấy lão bất tử này, rốt cuộc cũng chịu ra tay!”

“Đại trưởng lão, bọn họ là…?” Mấy vị trưởng lão nội viện sau lưng Tô Thiên cũng kinh nghi hỏi. Tuy chưa cảm nhận được sức mạnh hùng hồn gì từ trên người hai đạo hôi ảnh, nhưng trong mơ hồ, bọn họ lại cảm nhận được một sự áp bức khác thường bao phủ trong lòng cùng với sâu trong linh hồn.

“Ha ha, không tưởng được nhiều năm như vậy không ngờ còn có thể gặp một người sở hữu ” Ách Nan Độc Thể “.Thật khiến người ta bất ngờ mà” . Một lão giả áo xám nhẹ giọng cười nói.

“Nhưng mà đáng tiếc, những kẻ có ” Ách Nan Độc Thể ” cuối cùng đều có một cái kết không khác nhau mấy.” Lão áo xám còn lại cũng thở dài, có chút cảm khái.

Sau khi nghe ba người nói chuyện, Tô Thiên đảo cặp mắt trắng dã, hướng về hai lão áo xám nói: “Hai vị vừa xuất hiện đã hù dọa người khác. Nếu các ngươi xuất hiện sớm một chút thì sẽ không ra nông nỗi này. Thực lực Địa Ma Lão Quái các ngươi cũng biết rõ nhất, hắn muốn đến kiếm chuyện, ta có thể làm gì hắn? Nếu Tiêu Viêm không xuất hiện, cục diện bây giờ cũng chẳng biết sẽ ra sao.”

“Cả đám các người đều phủi tay làm ngơ. Bao nhiêu năm qua, Viện Trưởng cũng không về lấy một lần, mà các ngươi thì lặn mất, cả cái bóng cũng chẳng thấy. Học viện to như vậy, đều do một mình ta chưởng quản.” Nói đến đây, giọng Tô Thiên đã tràn ngập oán khí.

Nghe lời chỉ trích của Tô Thiên, hai lão giả áo xám cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Những năm qua của bọn họ đều trôi qua khá an ổn, không có chuyện gì cần quan tâm. Họ liền ho khan một tiếng, nói: “E hèm, chúng ta năm xưa chẳng phải cũng sống như vậy sao? Chức vụ Đại Trưởng Lão cũng chẳng phải dễ làm như vậy. Mà lão gia hỏa kia còn chưa trở về nữa sao? Thật không có trách nhiệm mà, bỏ đi cũng đã mười mấy năm rồi!”

“Biết trước thì ta đã không tiếp nhận chức vụ của các ngươi!” Tô Thiên hừ một tiếng, có chút hối hận. Sau đó, hắn nghiêng đầu, nói với Tiêu Viêm: “Hai vị này, ngươi cứ gọi là Bách Lão và Thiên Lão là được. Nhớ năm xưa bọn họ cũng từng là Già Nam học viện Đại Trưởng Lão, bây giờ đã nghỉ hưu, đang hưởng thanh phúc.”

Tiêu Viêm nghe vậy, vội vàng hành lễ.

Hai lão giả áo xám vôi khoát tay, ý bảo hắn không cần đa lễ, sau đó chậm rãi nói: “Địa Ma lão quỷ đúng không? Chúng ta cũng nhiều năm không gặp rồi, không ngờ hôm nay còn có thể gặp lại, người nói đúng không?”

Nói đến đây, ánh mắt hai người quỷ dị chuyển hướng về khoảng không cách đó không xa, một nụ cười thâm thúy, tựa cười mà như không chợt lộ ra trên khuôn mặt già nua.

Prev
Next