Chương 825: Mạc Nhai

Thanh niên áo trắng xuất hiện phía trước Khuê Sát nhìn có vẻ rất trẻ, chỉ khoảng hai sáu, hai bảy tuổi. Y vận một bộ trường bào trắng như tuyết, tà áo nhẹ nhàng bay phấp phới, nhìn thập phần tiêu sái phiêu dật. Khuôn mặt rất anh tuấn, lại pha chút nữ tính, đôi môi nhỏ khẽ mím, khoé miệng như ẩn như hiện một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười đó mặc dù nhìn có vẻ thân thiện, nhưng nét âm nhu kia lại khiến Tiêu Viêm không có nhiều hảo cảm cho lắm.

Thanh niên áo trắng vừa xuất hiện đã nhanh chóng thu hút toàn bộ sự chú ý nơi đại sảnh, ai nấy đều kinh ngạc nhìn vị thanh niên này. Có vẻ sự hiện diện của y đã làm mọi người ngạc nhiên.

“Hoá ra là Thiếu tông chủ của Hắc Hoàng tông, Mạc Nhai!”

“Không nghĩ tới ngay cả y cũng xuất hiện. Mạc Nhai này nghe nói chưa đầy ba mươi tuổi mà đã là Lục tinh Đấu Hoàng. Một ít trưởng lão trong Tông cũng không phải là đối thủ của y đó.”

“Thiên phú tu luyện thật khủng khiếp, nghe nói y chính là hy vọng lớn lao của Hắc Hoàng tông, rất có khả năng bước vào cảnh giới Đấu Tông.”

Tiêu Viêm nghe xung quanh bàn tán xôn xao, khẽ động tâm. Hắn nheo mắt lại đánh giá thanh niên áo trắng trước mặt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Ngoại trừ tên lần trước đến đón Huân Nhi rời khỏi học viện Già Nam, đây là lần thứ hai Tiêu Viêm nhìn thấy một Đấu Hoàng trẻ tuổi như vậy.

Đương nhiên, thiên phú tu luyện của Lâm Tu Nhai, Lâm Diễm, Liễu Kình cũng rất cao. Dù ba người họ chưa đạt đến cảnh giới Đấu Hoàng, nhưng tuổi vẫn nhỏ hơn so với thanh niên áo trắng này. Ai có thể khẳng định vài năm sau bọn họ sẽ không đặt chân cảnh giới Đấu Hoàng chứ? Vì vậy thiên phú tu luyện của thanh niên áo trắng này cũng chưa chắc cao hơn bọn họ bao nhiêu.

“Mạc thiếu, chẳng lẽ cứ bỏ qua vậy sao?” Khuê Sát lau đi vết máu trên khoé miệng, nhìn theo Tiêu Viêm ba người, giận dữ hỏi Mạc Nhai.

“Vậy giờ ngươi muốn thế nào? Nham Kiêu cùng tiểu cô nương kia đều là Đấu Hoàng đó! Dù là Hắc Hoàng tông cũng không thể ngang nhiên vô cớ mà đắc tội đâu. Lúc nãy chỉ kêu ngươi đi lên quan sát cặn kẽ đối phương, không nghĩ ra, ngươi lại ngu xuẩn mà đi động thủ với bọn họ.” Mạc Nhai chậm rãi thu hồi nụ cười, lạnh lùng.

“Vậy Mạc thiếu tính sao chứ? Tiểu tử kia nói đi là đi, rõ ràng là không xem người ra gì.” Khuê Sát nghiến răng, không cam lòng.

“Trước tiên cứ quan sát đã, chỉ cần còn ở trong Hắc Hoàng thành này thì ta vẫn có thể mặc tình khống chế.” Mạc Nhai khẽ cười lạnh, bàn tay chợt bắt lấy một ít không khí, khẽ ngửi rồi thở ra một hơi, lẩm bẩm: “Giai nhân như thế, không thể nào dễ dàng bỏ qua được.”

Khi ba người vừa rời khỏi đại sảnh ồn ào náo nhiệt, Tiêu Viêm dần dần bước chậm lại, quay sang nhìn khuôn mặt của Tử Nghiên, dở khóc dở cười lắc đầu: “Vẫn còn thấy khó chịu sao?”

“Hừ, tại sao ngươi lại không ra tay xử lý hai tên hỗn đản đó?” Tử Nghiên tức giận nhìn Tiểu Y Tiên, hờn dỗi: “Nếu đổi lại là Thải Lân tỷ tỷ thì hai tên kia đã xong đời rồi.”

Tiểu Y Tiên nghe vậy liền chậm rãi dừng lại, liếc mắt nhìn Tiêu Viêm cười khổ, nhẹ giọng: “Yên tâm đi, tên kia sẽ sống không quá ba ngày đâu, mà kết cục của y còn thê thảm còn hơn là trực tiếp bị giết nữa.”

“Muội đã hạ độc y rồi sao?” Tiêu Viêm kinh ngạc, lúc nãy hắn nào có cảm giác được chuyện này?

Tiểu Y Tiên gật đầu nhìn Tiêu Viêm, khẽ cười: “Luyện đan muội thua xa huynh, nhưng nếu nói về nghệ thuật dùng độc, thì huynh còn xa mới bằng muội nha.”

Tiêu Viêm nhún vai, điều này hắn không hề nghi ngờ chút nào! Hắn là từ luyện đan mà phát triển, còn Tiểu Y Tiên lại nhờ dụng độc rồi nổi danh. Hai người đi hai con đường khác nhau và tại mỗi lĩnh vực riêng, đều đạt được những thành tựu không nhỏ, nên khó mà so sánh với nhau được.

“Bất quá tên Mạc Nhai kia tựa hồ đối với muội có chút hảo ý nha, muội nên cẩn thận, không nên để trúng mỹ nam kế đó.” Tiêu Viêm nhớ lại cảnh khi nãy, cười cười.

Tiểu Y Tiên liếc nhìn Tiêu Viêm, chậm rãi cất bước, thanh âm bình thản từ từ vang lên.

“Nếu y dám, muội liền khiến cho y vĩnh viễn trở thành phế nhân!”

Prev
Next