Chương 763: Cảnh Còn Người Mất!

Nhìn gương mặt xinh đẹp, mơ hồ vẫn sót lại vài phần quen thuộc, trong lòng Tiêu Viêm như nổi sóng, hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, tông chủ Độc Tông chính là người bằng hữu khác phái đầu tiên khi hắn ra ngoài lịch lãm, được vô số dong binh Thanh Sơn Trấn tôn sùng – tiên tử Tiểu Y Tiên!

Cô gái thuần khiết, thiện lương ngày xưa kia nay lại là tông chủ Độc Tông khiến cho vô số người nghe danh mà mất mật? Việc thay đổi có phần cực đoan này, Tiêu Viêm dù cho tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi.

Nghe tiếng gọi thất thanh của Tiêu Viêm, thân thể mềm mại của nữ tử tóc trắng cũng khẽ run, màu tím trong mắt hơi ánh lên, nàng nâng bàn tay trắng như ngọc gạt đi vết máu ở khóe miệng, rồi thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn ra, đem vệt máu đó cẩn thận hút vào trong miệng. Làm xong hành động này, đôi mắt tím dần bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn Tiêu Viêm, thản nhiên nói: “Ta không phải Tiểu Y Tiên, ngươi nhận lầm người rồi.”

“Thúi lắm! Đừng có xạo xự” ( Đệch tên nài, ăn nói với phụ nữ thế – Túy)

Nghe vậy, Tiêu Viêm ánh mắt bất chợt trừng lên, không khách khí tức giận mắng một câu. Một thân quần áo màu trắng của cô bé thiện lương ngày xưa, đã để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu đậm, hơn nữa thể chất rất kì lạ của nàng, cần phải uống thuốc độc hàng ngày để duy trì tính mạng, làm cho Tiêu Viêm khó có thể quên. Bởi vậy, vừa nghe đối phương phủ nhận, hắn đã lập tức nổi giận.

“Muội cuối cùng là đang định làm gì? Muội cũng là người của Đế Quốc Gia Mã, vì cái gì lại muốn phát động chiến tranh?” Tiêu Viêm hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập lửa giận, trầm giọng hỏi.

Nữ tử tóc trắng trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Tiểu Y Tiên mà huynh nhận biết, nàng ta chết rồi, hiện tại chỉ còn Thiên độc nữ tông chủ của Độc Tông.”

“Ta chỉ muốn cho muội biết, Ách Nan độc thể mặc dù quỷ dị tàn độc, nhưng tuyệt không phải muốn giết ai thì giết, muội không cần phải cam chịu như vậy, vả lại muội đã không phải là cô gái ngây thơ cái gì cũng không biết năm nào, mà ta cũng không còn là một tiểu Đấu Giả bị một tiểu dong binh đoàn đuổi giết, chật vật chạy trốn năm xưa.” Tiêu Viêm cười cười, cước bộ vừa nhích, đã hiện ra bên cạnh Tiểu Y Tiên, bàn tay vung lên, liền nắm chặt lấy cánh tay Tiểu Y Tiên.

Cánh tay vừa bị bắt lấy, Tiểu Y Tiên cả kinh, vội vàng dùng sức vùng ra, tức giận hét lên: “Rốt cuộc huynh muốn làm gì?”

Tiêu Viêm khẽ cười, giơ bàn tay lên, lúc này nó đã đen bầm lại, tâm ý hắn vừa máy động, Lưu Ly Liên Tâm Hỏa lập tức bùng phát, Hỏa diễm hừng hực bốc lên, màu đen kia nhanh chóng nhạt đi trong thấy. Trong tích tắc sau, bàn tay của hắn đã khôi phục như lúc ban đầu, có Lưu Ly Liên Tâm Hỏa hộ thể, nếu không gặp phải siêu cấp kịch độc, thì phần lớn đều sẽ bị Liên Tâm Hỏa thanh trừ.

Đưa tay hướng về phía Tiểu Y Tiên đang kinh ngạc ngẩn người, Tiêu Viêm nghiêm mặt trầm giọng: “Nếu muội còn nhận huynh là bằng hữu, thì không cần tiếp tục sai lầm nữa. Muội làm như vậy, chỉ càng khiến Ách Nan độc thể bộc phát càng nhanh, một khi nó hoàn toàn bộc phát, chỉ sợ trong vòng ngàn dặm, cả người lẫn thú cũng đều không thể sống sót, khi đó có lẽ tất cả đều đã muộn.”

“Dù cho huynh có ngăn cản kịch độc của Ách Nan độc thể được đi chăng nữa, thì muốn phá giải nó cũng tuyệt đối không thể.” Tiểu Y Tiên khẽ lắc đầu chua xót. Mấy năm nay nàng đã xem qua rất nhiều tư liệu, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào cho việc phá giải Ách Nan độc thể.

“Ách Nan độc thể là trời sinh, muốn phá giải nó, quả thật rất khó.” Tiêu Việm gật đầu, nhìn ánh mắt ảm đạm vô thần, ngân ngấn nước mắt của Tiêu Y Tiên, nhẹ nhàng nói: “Mặc dù không có khả năng phá giải, nhưng huynh có thể giúp muội triệt để khống chế nó!”

Prev
Next