Nguồn: TruyenYY
Tiếng quát của Tiêu Viêm như sấm sét tại dãy núi ầm ầm vang vọng, mà bóng đen sắp biến mắt kia, cũng bởi vì tiếng quát này mà thoáng tạm dừng.
Tiêu Viêm đứng xa xa nhìn đạo thân hình kia dừng một chút, trong lòng chỉ đoán nhưng sau đó trực tiếp khẳng định, không nghĩ tới, nhiều năm như vậy sau, hắn vẫn như cũ còn có thể tại nơi này gặp lại nàng, chẳng qua, vì cái gì nàng bây giờ, cùng trước kia đã hoàn toàn không giống nhau? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ cái gọi là Ách Nan độc thể, đã muốn hoàn toàn bạo phát?
Trong lòng ý niệm quay cuồng, Tiêu Viêm không chút nghĩ ngợi, đôi cánh lửa sau lưng đột nhiên rung lên, thân hình liền trực tiếp lướt tới bóng đen kia.
Như cảm giác được cử động của Tiêu Viêm, bóng đen kia run lên, nhưng không quay đầu lại, sương mù màu xám từ trong cơ thể bùng phát ra. Tại không trung một đạo bụi vụ nổ bung, mà thân ảnh này cũng quỷ dị hư không tiêu thất.
Theo sự biến mất của thân ảnh, đoàn bụi vụ nổ bung kia, cũng nhanh chóng tiêu tán, một lát sau, liền hóa thành hư vô.
Tiêu Viêm thân hình xẹt qua phía chân trời, mà khi truy tới, bóng đen đã muốn biến mất không thấy chút bóng dáng, nét mặt hắn căng thẳng, nắm tay nắm chặt, thấp giọng mắng: “Người kia… Vì cái gì không dám gặp ta? ” Ở phía sau Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa nhanh chóng đi tới, ánh mắt cẩn thận ở phía chân trời đảo qua, chợt khẽ nhíu mày, nói.
– Ngươi nhận biết người nọ?
– Nếu đoán không sai, kia hẳn là một bằng hữu của ta nhiều năm trước, chẳng qua…
Tiêu Viêm cười khổ một tiếng, không đem chuyện tình Ách Nan độc thể nói ra.
Nghe vậy, Mỹ Đỗ Toa cũng chần chờ một chút, một lát sau, chỉ phải gật gật đầu, dù sao hiện giờ việc này cũng không có biện pháp khác.
– Nếu là giải dược có vấn đề, mặc kệ hắn là ai, ta đều lấy tính mệnh của hắn!
Nhìn Tiêu Viêm từ trong bình ngọc đổ ra một quả đan dược đỏ đậm, Mỹ Đỗ Toa vẫn như trước có chút không yên tâm, âm thanh lạnh lùng nói.
Gật đầu bất đắc dĩ, Tiêu Viêm đem đan dược nhét vào trong miệng Tử Nghiên, nàng cũng ngoan ngoãn đem nó nuốt vào bụng, nhưng mà dường như mùi vị của đan dược này không tốt lắm, bởi vậy làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại.
Đan dược mặc dù khó ăn, nhưng hiệu quả rõ ràng không tồi, lúc này mới vừa vào thân thể, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tím hồng nhan sắc nhất thời lấy mắt thường có thể thấy được đang tiêu tán xuống, chỉ một lát sau, liền hoàn toàn biến mất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Nhìn thấy một màn này, Tiêu Viêm cùng Mỹ Đỗ Toa đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, người trước lau mồ hôi lạnh, khẽ cười khổ, không nghĩ tới lấy trình độ thuật chế thuốc của mình, lại bị một chút độc khí tùy tiện của Tiểu Y Tiên làm cho không có nửa điểm biện pháp, dù nói nghiên cứu bất đồng, nhưng mặc kệ như thế nào, độc dược cùng đan dược cũng không có liên quan mấy, nên Tiêu Viêm cũng có chút không biết làm sao. “Ai, thật không biết mấy năm nay nàng đến tột cùng đã trải qua cái gì, không chỉ có thực lực mãnh liệt ngay cả Mỹ Đỗ Toa cũng không thể không kiêng kị, hơn nữa độc thuật này, cũng trở nên quỷ dị khó lường như thế.” Trong lòng than nhẹ một tiếng, ánh mắt Tiêu Viêm hướng về hướng túp lều nhỏ kia, năm đó lúc tu luyện, nàng trốn ở chỗ này vụng trộm dùng độc dược, nghĩ đến cô gái lương thiện đáng yêu như vậy cũng phải cả ngày cắn nuốt những thứ kịch độc kia, Tiêu Viêm trong lòng liền nhịn không được có chút cay đắng. Trong những nữ tử mà hắn đã gặp qua trong mấy năm nay, nàng là người có vận mệnh thảm nhất.
Nhưng mà, so sánh với độc thuật, thực lực của Tiểu Y Tiên lại làm cho lòng của Tiêu Viêm bất an. Còn cái đôi mắt lạnh lùng đến chết lặng kia, loại ánh mắt này, không ngờ lại hiện trên người cô gái năm đó thiện lương kia.
Dùng sức lắc đầu, đem suy nghĩ trong đầu dứt bỏ, Tiêu Viêm chậm rãi đi về hướng túp lều nhỏ, dù sao bất kể như thế nào, trước hết đem thực lực của chính mình đột phá tới cảnh giới Đấu Hoàng, về phần Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm trong lòng có dự cảm, có lẽ ngày sau, còn có thể tái kiến. Chẳng qua cũng không biết thời điểm nào, cũng không biết lúc đó là tràng diện gì.