Chương 709: Giết ?

Lâm Tu Nhai cùng Liễu Kình nói chuyện, xem ra bọn họ muốn siêu việt như Tiêu Viêm thì khó khăn quá lớn.

“Hắn đang bên trong sóng lửa kia, bất quá không biết là chết hay sống, người kia dùng đấu kỹ mà ngay cả chính hắn đều cũng trốn không thoát. ” con ngươi Tử Nghiên như bảo thạch nhìn về phía không trung, cắn răng nói, bất quá lời tuy nói như vậy, mà trên mặt cũng có một chút lo lắng.

Đám người Lâm Diễm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía tam sắc quang mang kia, chau mày, trong lòng cũng bất an, cái tên đối thủ đang đối mặt kia chính là một gã hàng thật giá thật Đấu Tông cường giả a.

Đám người Hải Ba Đông cùng một chỗ, Vân Lam Tông chúng trưởng lão cũng hiện ra quảng trường, nhìn bộ dáng chật vật của nhau, đặc biệt khi phát hiện nhân số so với trước khi chiến đấu thiếu gần một phần tư, sắc mặt càng trở nên khó nhìn.

Vân Vận vui mừng nhìn thấy Vân Lam Tông chúng trưởng lão xuất hiện, nhưng khi phát hiện nhân số giảm mạnh, trong lòng cũng trầm xuống, không nghĩ tới Vân Lam Tông tổn thất quá nghiêm trọng như vậy…

Hơn nữa, trên bầu trời kia, Vân Sơn sinh tử không biết, mặc dù tất cả mọi người đều rõ ràng Đấu Tông cường giả rất mạnh mẻ, mà lúc trước khi Tiêu Viêm phát ra tam sắc hoả liên ẩn chứa năng lượng đáng sợ đến bực nào, bọn họ cũng là rõ ràng cảm giác được, bởi vậy, mặc dù rõ ràng đối với thực lực của Vân Sơn, tuy nhiên lòng vẫn không yên.

Sắc mặt các trưởng lão mặt đồng dạng đều ngưng trọng cùng bất an ngẩn đầu nhìn không trung, một lát sau, hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, đều đem ánh mắt nhìn về hướng Vân Vận phía dưới, tuy nói mấy năm nay Vân Vận đã bị truất phế chức tông chủ, mà nàng nói như thế nào cũng đã từng đảm nhiệm chức tông chủ rất lâu, bởi vậy danh vọng Vân Vận tại Vân Lam Tông, mặc dù không so được với Vân Sơn, nhưng cũng có thể vững vàng nắm chắc vị trí thứ hai, mà hiện giờ Vân Sơn không biết sống chết, các trưởng lão tự nhiên theo bản năng đem Vân Vận trở thành người đứng đầu.

Tiêu Viêm cử động như vậy, lần nữa khiến cho trên sân rộng vô số người kinh hãi ra tiếng, mặc cho ai có thể nhìn ra, giờ phút này Vân Sơn, đúng là thời điểm phòng ngự thấp nhất, giờ phút này một khi gặp đòn nghiêm trọng, tuyệt đối không chết cũng bị tàn phế!

Vô số đạo kinh hãi tràn ngập, ánh mắt soi mói mừng như điên, Tiêu Viêm nhanh chóng thoáng hiện tới trước mặt Vân Sơn. Giờ phút này Vân Sơn đã trợn mắt hơn nữa có ý thức, liền nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Viêm xuất hiện nhe răng cười cùng sát ý thì một cỗ sợ hãi, rốt cục nhịn không được lan tràn ra, hắn có thể cảm giác được, nếu Tiêu Viêm giờ phút này thật sự hạ sát thủ, như vậy, kết quả của hắn…

“Lão cẩu, năm đó ta đã nói qua, ngươi nhất định sẽ hối hận khi để cho ta đào tẩu, món nợ này, Tiêu Viêm ta nhớ kỹ ba năm, hôm nay liền hoàn trả hết! “

Khuôn mặt xuất hiện điên cuồng, Tiêu Viêm cười to một tiếng, chợt đấu khí trong cơ thể điên cuồng theo kinh mạch dồn lên nắm tay, cuối cùng hướng về trái tim Vân Sơn, hung hăng đánh tới, mà đúng lúc này nắm tay sắp đánh trúng mục tiêu thì một đạo tiếng thét chói tai của nữ tử đột nhiên tự phía dưới quảng trường vang lên.

“Tiêu Viêm, không nên! “

Thanh âm quen thuộc làm cho nắm tay Tiêu Viêm run lên, ánh mắt nhịn không được dời xuống, xoay người lại thì nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Vân Vận khẩn cầu..

Prev
Next