Ban đêm ở Vân Lam sơn, ngọn núi nguy nga giấu mình trong bóng tối. Những ngọn đèn dầy đặc giống như đom đóm trải rộng khắp núi đồi. Tuy rằng đêm đã khuya nhưng trên đỉnh ngọn núi này còn phòng thủ nghiêm ngặt hơn so với ban ngày. Trong bóng tối, từng trạm gác ngầm đem tất cả động tĩnh ở mỗi chỗ trên toàn bộ ngọn núi thu vào trong mắt.
Tại đỉnh núi Vân Lam sơn, một cái cảnh cửa to lớn đứng thẳng, dưới sự che lấp mờ mịt của bóng đêm giống như một con mãnh thú đang nằm ở đây. Trong đó mơ hồ phóng ra áp lực làm cho người khác sởn gai ốc. Trong một đại điện hẻo lánh ở sâu bên trong Vân Lam Tông, ngọn đèn dầu nhu hòa chập chờn trong gió nhẹ. Quang mang nhàn nhạt bao phủ đại điện, xua đuổi sự lạnh lẽo phảng phất trong điện.
Đại điện khổng lồ, khoảng không vắng vẻ, chỉ có người mặc đồ trắng đang ngồi ở giữa điện mới có thể cho đại điện này một chút hơi người.
Vân Vận ngồi khoanh chân trên bồ đoàn. Lúc này, khuôn mặt mỹ lệ ung dung cao quý quả thật phẫn nộ khác thường. Những lời Vân Sơn trực tiếp nói với nàng lúc trước khiến nàng có cảm giác như thân thể bị rơi vào hầm băng.
Hồi lâu…
“Gả cho Cổ Hà?” Nghĩ đến những gì nói ra từ trong miệng Vân Sơn, sự lạnh lẽo trong lòng Vân Vận càng thêm dày đặc. Vân Sơn bây giờ đâu còn có nửa phần dáng dấp của sư phụ hiền từ trong lòng nàng năm đó?
Đôi mắt đẹp quét về phía cửa chính đóng chặt, bàn tay trắng nõn của Vân Vận nắm chặt. Móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay đau buốt. Một lát sau, nàng nhíu mày, quát lạnh: “Nếu đã tới thì xuất hiện, việc gì phải lén lút?” “Ai, không nghĩ tới đấu khí của ngươi bị Vân Sơn phong ấn vẫn linh mẫn như cũ!” Ngay khi Vân Vận vừa quát xong, một tiếng cười khổ bất đắc dĩ như tiếng than chậm rãi vang lên trong đại điện. Từ một chỗ trong đại điện chợt hiện ra một thân ảnh cao to. Nhìn dung mạo quen thuộc kia, không ngờ chính là Đan vương Cổ Hà năm đó. “Là ngươi?” Thấy Cổ Hà hiện thân, Vân Vận cũng ngẩn người, chợt nhướng mày, cười lạnh nói: “Cổ Hà, không nghĩ tới ngươi lại là người như thế, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Uổng công ta trước đây còn coi trọng ngươi.” Nghe được Vân Vận cười nhạt như vậy, Cổ Hà kia cũng ngẩn người, chợt làm như minh bạch gì đó, cười khổ nói: “Sự tình này thật sự không có quan hệ gì với ta cả. Tất cả đều là chủ ý của Vân Sơn!” “Nếu ngươi không muốn, coi như là chủ ý của hắn thì có thể làm thế nào được?” Vân Vận ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Hà, giọng điệu ép người. Đấu khí mặc dù bị chế ngự nhưng khí thế không có yếu bớt chút nào.
” _ Hôm nay không còn sớm! Trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi đi! “. Nhìn Vân Vận đứng im không phản ứng, Cổ Hà nói một tiếng rồi hướng về phía cánh cửa bước ra ngời. Lúc sắp đi ra đến cửa, đột nhiên dừng chân, nói: ” Được rồi! Theo ta được biết, gần đây cấm địa “Sinh Tử Môn” trong tông có ba động dị thường. Nếu ta đoán không sai mà nói, Yên Nhiên ở trong đó tu luyện ba năm chắc là muốn xuất quan. _” Dứt lời, hắn không hề lưu luyến đẩy cửa chính của đại điện. Sau đó thân hình chậm rãi biến mất vào trong bóng đêm. Mà khi Cổ Hà rời đi, cánh cửa chính nặng nề kia cũng chậm rãi đóng lại.
Đôi mắt ngạc nhiên nhìn Cổ Hà đi xa. Qua một lát sau, một tia mừng rỡ mới dần hiện lên trong mắt Vân Vận.
” _ Yên Nhiên cô bé này! Cuối cùng cũng muốn xuất quan rồi sao?